Chương trước
Chương sau
Đi đến hừng đông, cẳng chân Hoàng Nguyên đều run lên, đứng không yên.
Nhưng tinh thần hắn lại phá lệ tốt.
Tại đây trong vùng núi cây cao che trời, hắn cảm giác như mình đã thoát khỏi hồng trần nhân thế, bước vào vùng đất thế ngoại, thân và tâm đều lắng đọng xuống, quy về tự nhiên!
Thấy hắn nhìn chung quanh, Lâm Xuân cười hỏi hắn: "Có mệt hay không?"
Hoàng Nguyên dừng bước, hai tay đỡ lấy đầu gối, vùa thở, vừa chán nản nói: "Ngươi nhìn bộ dáng ta nè, còn phải hỏi! Các ngươi... sao còn có tinh thần như vậy? Ta cũng thường luyện cưỡi xe, lại kém xa các người như thế!"
Nói xong, đặc biệt nhìn về phía Hoàng Ly.
Tiểu muội cõng một cái giỏ trúc nho nhỏ, tựa như con thỏ nhỏ nhảy nhót xuyên qua rừng, miệng còn hừ ca nữa!
Đỗ Quyên và Lâm Xuân nghe xong nhìn nhau cười.
Đỗ Quyên nói: "Chúng ta ra cửa là leo núi: làm việc lên núi, về nhà xuống núi, thăm người thân cũng leo núi, đi ngoài núi cũng đi đường núi, sao ngươi có thể so chứ!"
Hoàng Nguyên nghe xong, hướng nàng làm biểu tình suy sụp.
Đám người Thu Sinh thấy đồng loạt cười to, một đám chim giật mình vỗ cánh bay cao.
Hoàng lão cha nhanh chóng đi tới, nói muốn cõng nhi tử.
Hoàng Nguyên sao chịu yếu thế, cuống quít chối từ, gồng lên tiếp tục đi.
Nhưng đến Hoàng Phong Lĩnh, đi trên sơn đạo một bên là vách núi cao, bên cạnh là vực sâu vạn trượng, nhất thời chân Hoàng Nguyên như nhũn ra, kinh hồn táng đảm, trán toát mồ hôi hột. Hắn được Lâm Xuân và Hoàng Tiểu Bảo trước sau bảo vệ dẫn dắt, cắn răng đi qua sơn lĩnh, rốt cuộc cầm cự không nổi, ngã xuống đất.
Hoàng gia vội vàng vây quanh.
Phùng Thị đau lòng giúp con trai lau mồ hôi, an ủi hắn nói phía trước dễ đi.
Hoàng Nguyên thở dốc cố trấn định lại, nhìn đám người Đỗ Quyên ha hả cười nói: "Đi thêm vài lần, thấy Diêm Vương dũng khí cũng mạnh lên thêm ba phần!"
Đỗ Quyên thấy sắc mặt hắn trắng bệch, còn có tâm tư nói giỡn, trong lòng thầm khen.
"Ngươi có chứng sợ độ cao?"
"Chứng sợ độ cao là cái gì?"
"Chính là đứng trên chỗ cao đầu sẽ choáng váng."
"Vừa rồi lúc ở trên núi kia, ai mà không muốn ngất chứ? Nếu không hàng hóa cũng không dám để cho gia súc cưỡi, mà tự mình cõng qua."
Nhớ tới tình hình vừa rồi, Hoàng Nguyên còn sợ hãi.
Chỉ có nơi đó mà hao phí hai canh giờ.
Nghỉ tạm một lúc mới vừa tiếp tục lên đường, mãi tới khi màn đêm buông xuống mới đến thôn Thanh Tuyền.
Mùa hè ngày dài, vậy là đã khuya lắm rồi, nhưng trong ngoài Hoàng gia đầy  tiếng người ồn ào. Cách vách Lâm gia cũng có nhiều người tụ tập.
Hết thảy đều vì tìm về đứa con trai Hoàng gia đã mất mười mấy năm.
Chuyện lạ này làm cho người trong sơn thôn hưng phấn không thôi, không để ý mệt nhọc, ăn cơm tối, tắm rửa, phe phẩy quạt hương bồ, tụm năm túm ba tụ tập cùng một chỗ, kích động chạy tới Hoàng gia như đi coi hát tuồng. Mọi người vừa hỏi Hoàng đại nương và Tước Nhi chi tiết câu chuyện, vừa nghị luận ầm ỉ. Có người chạy tới chạy lui, thỉnh thoảng ra đường thôn thăm dò, chỉ cần thấy người vào thôn, liền chạy về báo.
Hoàng đại nương mang theo Hoàng Tước Nhi và tiểu con dâu Phượng Cô, ngay cả Đại Nữu cũng về nhà mẹ đẻ, còn có Phùng Minh Anh, mọi người vội hết một ngày, như ruồi không đầu chạy lung tung, chỉ sợ chuẩn bị không chu toàn, làm cho cháu trai trở lại không quen.
Đợi Đông Sinh và Tiểu Thuận một đường hô lớn: "Đến rồi! Đến rồi!", chạy như bay vào sân, đám người lập tức nổ tung như ong vỡ tổ chen đi ra phía ngoài, đều muốn thấy trước mới thích.
Vì thế, Đỗ Quyên đã nhìn thấy một màn khiếp sợ:
Người cả thôn đều vọt tới xem "gấu trúc"!
Hoàng Nguyên bị đám người Hoàng đại nương vây quanh, khóc cười vây quanh vào cửa.
Thân hữu vây gần nhất, thôn dân bọc ở bên ngoài, có người sợ hãi than, có kẻ tán dương, có người nghi ngờ, đủ loại không đồng nhất.
Kẻ sợ hãi than Hoàng Nguyên và Hoàng Lão Thực giống nhau, vừa giống ông ngoại và cậu Phùng gia, bởi vậy "giám định" hắn chắc chắn là con trai Hoàng gia. Người khen hắn nghi biểu bất phàm, người thôn dã thích xem vẻ bề ngoài, thấy Hoàng Nguyên tác phong nhanh nhẹn, cử chỉ tiêu sái, liền nói hắn so Lâm Xuân và Cửu Nhi còn xuất sắc hơn. Kẻ nghi hoặc còn buồn cười hơn: mọi người nhìn ngang nhìn dọc, Hoàng Lão Thực vẫn là bộ tướng khờ ngốc, Phùng Thị cũng bình thường, không rõ sao hai người có thể sinh ra một đứa con trai xuất sắc như thế, trong lời nói khó tránh khỏi ghen tị bất bình.
Tóm lại, Hoàng Lão Thực có đàn con trai con gái, hoàn mỹ diễn dịch hiện tượng kỳ lạ "Xấu trúc ra hảo măng"!
Trong xôn xao, Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa vội vàng chào hỏi người rồi dắt lừa đi ra phía sau. Cách vách Nhâm gia đã dựng xong một gian đại viện, đây cũng là tư thục. Toàn bộ sách vở bút mực được dỡ xuống xong xuôi, mọi người mới thở phào một cái.
Rồi đi ra phía trước, Lâm Đại Mãnh hướng mọi người nói lớn: "Đã muộn rồi, cháu Hoàng gia không quen đi đường núi nên rất mệt mỏi. Mọi người đừng ở đây vướng bận, để người một nhà trò chuyện một lát rồi nghỉ sớm. Muốn xem náo nhiệt, ngày mai lại đến!"
Nói mấy lần, đám người mới dần dần rời đi, còn lại gia đình Hoàng gia và thân thích.
Vì thế Hoàng Tước Nhi, Phượng Cô và Phùng Minh Anh bưng đồ ăn đi lên. Mọi người quây quanh cái bàn to dùng khi có việc cưới xin hay tang ma mà ngồi, so với cơm tất niên còn đông đủ hơn.
Hoàng đại nương nhìn cháu trai từ trên trời rơi xuống kích động không thôi, hỏi một hồi, khóc một trận. Nghe Hoàng Nguyên và đám người Phùng Thị trả lời, lại cười một trận, diễn tâm lý buồn vui lẫn lộn!
Hoàng lão cha biết cháu trai hôm nay ăn khổ nên ra lệnh:"Ăn cơm đi thôi. Có lời gì đợi ngày mai hãy nói. Chân Nguyên Nhi bị rộp nước hết rồi, Tiểu Bảo, Đỗ Quyên bọn họ cũng mệt mỏi, ngươi còn dong dài, chỉ biết hỏi."
Hoàng đại nương nghe xong, cuống quít nói đúng.
Hoàng lão cha lại hỏi, đã chuẩn bị phòng ở cho cháu trai chưa.
Hoàng Tước Nhi vội vàng đáp, đã đem phòng sát vách phòngtỷ muội  các nàng dọn dẹp xong. Hoàng lão Nhị cũng nói, để phương tiện ra vào nên đã chặn lại cánh cửa thông qua phòng mấy chị em, lại mở một cánh cửa phía nam thông ra hàng hiên, đích thân hắn làm.
Hoàng lão cha nghe xong hết sức hài lòng.
Hoàng Nguyên vội vàng đứng lên tạ nhị thúc vất vả.
Hoàng lão Nhị vui tươi hớn hở cười nói: "Không sao, không sao! Đây là việc phải làm. Ca ca tẩu tử không ở nhà, một vài chuyện chúng ta không thể làm chủ. Bằng không nếu là ta, ta muốn giúp dựng một sương phòng riêng, ngươi một mình ở đó."
Phùng Thị vội vàng nói: "Đợi vào thu, nông nhàn sẽ dựng sương phòng."
Hoàng Lão Thực cũng liên tiếp gật đầu, nói: "Ta còn chút gỗ, làm phòng lớn không đủ, mấy gian sương phòng thì đủ."
Lại nói tới chuyện quy hoạch tương lai, làm cả nhà đều cảm thấy phấn chấn.
Đỗ Quyên nhìn Hoàng Nguyên cười, hắn cũng cười đáp trả. Hắn rất thích bầu không khí này, không hề xấu hổ hay câu nệ gì cả, đặc biệt rất thân cận với huynh đệ tỷ muội. Bởi hắn đều quen thuộc với chị em Đỗ Quyên, nên không đánh giá Hoàng Tước Nhi, Tiểu Thuận và Đại Nữu, thỉnh thoảng còn hỏi bọn họ một đôi lời.
Hoàng Tước Nhi và Đại Nữu hoàn hảo, tuy ít nói nhưng rất ôn nhu.
Tiểu Thuận mắt không nháy nhìn chằm chằm đường ca (= anh trai họ),thấy hỏi  tới mình, hắn hưng phấn khuôn mặt nhỏ nhắn đều đỏ. Hỏi một câu, hắn trả lời 10 câu, "Ca ca dài" "Ca ca ngắn" gọi liên hồi, sách vở học hành ra sao đều báo cáo đủ, còn đi theo hỏi đường ca, thi tú tài có khó hay không.
Đỗ Quyên nhịn cười nói với Hoàng Nguyên: "Thuận Nhi thích đọc sách nhất."
Hoàng Nguyên sờ đầu đường đệ (= em trai họ),khen: "Nhìn là biết thông minh."
Hoàng Tiểu Bảo ha ha cười nói: "Thuận Nhi! Đại ca ta là không được rồi. Ngươi thì sao, đi theo anh họ học, tương lai cũng lấy bằng tú tài về, cho gia gia nãi nãi và cha mẹ cao hứng."
Tiểu Thuận nghe xong vừa chờ đợi vừa rụt rè, xấu hổ cúi đầu.
Vợ chồng Hoàng lão Nhị và Hoàng lão cha, Hoàng đại nương lại hạnh phúc như thác đổ từ trong ra ngoài, ai cũng tươi cười rạng rỡ.
Trước đây Đỗ Quyên dạy Tiểu Thuận cái gì, bọn họ cũng không quá rõ ràng; nhưng nay Hoàng Nguyên, một anh họ tú tài đã trở lại, vậy Tiểu Thuận của bọn họ thành tài là nhất định!
Ăn cơm xong, mọi người bị Hoàng lão cha thúc giục rời đi.
Phùng Thị thế này mới an bày nhi tử rửa mặt nghỉ tạm.
Phòng ở đã thu thập xong, một đêm không nói chuyện.
Sáng sớm hôm sau. Hoàng Nguyên tỉnh lại trong tiếng gà gáy chó sủa ầm ĩ.
Hắn mở cửa sổ cho ánh sáng lùa vào, con mắt mờ mịt chuyển động, bốn phía đánh giá hoàn cảnh xa lạ, chân thiết ý thức được đã thoát khỏi sinh hoạt trước đây. Cũng có thể nói, hắn tạm thời cách xa hồng trần, đi tới một cái hoàn cảnh tương đối yên tĩnh giản dị.
Hắn duỗi tay chân, lười nhác nằm, trong lòng trống không.
Không có việc học, tạm quên khoa cử.
Về chuyện mở tư thục, hắn cũng không vội...
Giờ khắc này, hắn phảng phất mất đi áp lực, cũng không làm bất kỳ quy hoạch sinh hoạt gì, cứ nhàn tản mà sống!
Nghe tiếng động bên ngoài, hắn vội vàng rời giường mặc quần áo.
Bởi vì, ngoại trừ những "nhân sinh đại sự" kia, hắn đối nhà mới và hoàn cảnh  cuộc sống mới tràn ngập hiếu kỳ và hứng thú mãnh liệt bởi vậy vội vã muốn đi thăm dò.
Mở cửa phòng ta, không khí tươi mát đập vào mặt, thấy sương sớm ẩn hiện.
Lọt vào tầm mắt là đầy sân gà. Hoàng Ly đang vẩy thức ăn gà vào góc tường; Bờ tường bao quanh sân cao bằng nửa người bám đầy dây leo xanh biếc, nở đầy hoa Kim Ngân, trong đó xen lẫn màu tím hoa đậu cove cùng đậu cove xanh tím cong cong hình trăng khuyết, tất cả còn ướt sương đêm. Dưới chân tường là dây bí đỏ tươi tốt, cùng với tiếng Hoàng Ly "quắc quắc" gọi gà. Mấy con gà từ dưới dàn bí đỏ chui ra ngoài, chạy về phía đàn gà...
Góc tường, vài cây hoa la đơn ra hoa màu hồng và vàng, còn có một bụi hoa sơn chi đang kỳ trổ hoa. Trong tường ngoài tường, vài nhánh đào chưa qua tủ bổ rũ xuống, cành lá lộn xộn, ẩn hiện vài trái đào non.
Đang nhìn, một con chó vàng không lớn lắm thấy hắn đi ra, vội vàng đi tới đảo quanh hắn, đánh hơi từ trên xuống dưới, không kỳ thị người chủ nhân mới này. Tim hắn như bị treo ngược lên, hai tay đưa cao, thấy súc sinh này không có ý cắn hắn, mới yên lòng.
"Chó cũng nhận được ngươi."
Hoàng Ly nhìn ca ca cười.
Hoàng Nguyên đi qua, chó vàng đi theo phía sau hắn.
"Nhiều gà như vậy?" Hắn hỏi tiểu muội.
"Ai! Tổng cộng 53 con. Sáng nay giết hai con. Sẽ còn nhiều hơn nữa. Mùa xuân mới ấp đám gà con, không sai biệt lắm có 2 cân. Gà trống sẽ bị giết ăn, giữ lại chừng ba mươi con gà mái đẻ trứng là đủ rồi, nhiều hơn nữa không dễ nuôi. Lại nói, lúc nhàn ta và nhị tỷ sẽ lên núi săn chút món ăn thôn quê, chúng ta thường ăn gà rừng..."
Hoàng Ly hưng trí bừng bừng giới thiệu tình hình trong nhà với ca ca.
Hoàng Nguyên vừa nghe, vừa quay đầu nhìn về phía cổng lớn.
"Cha bọn họ đâu?"
"Cha và nương ra ruộng. Nhị tỷ đang dọn dẹp giặt quần áo, đại tỷ nấu cơm... Thường thì ta và nhị tỷ buổi sáng không ở nhà, cùng tiểu dượng luyện võ..."
Khi nói chuyện, Đỗ Quyên bưng một thau gỗ lớn đi ra, nhìn thấy hắn nở nụ cười.
Nàng cũng không có nhiệt tâm tiếp đón hắn, phảng phất hắn đang ở nhà của mình.
Nàng đặt thau gỗ dưới mái hiên, đi phòng bếp mang nước ấm đến, đi thu gom hết xiêm y của cả nhà thay ra hôm qua, bưng một cái ghế nhỏ ra ngồi xuống giặt giũ.
Trong phòng bếp, Hoàng Tước Nhi cũng đang bận rộn.
Cái nhà này, một khi trở về vận tác bình thường, mỗi người đều tự đi làm công việc của mình, chỉ có hắn — con trai Hoàng gia, ngày đầu tiên trở về không có việc gì làm, cũng không biết nên làm cái gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.