Chương trước
Chương sau
Đỗ Quyên nghe xong lời của hắn, gật đầu tán thưởng, lại cải chính nói: "Cái này gọi "thác nước". Phía dưới chỗ cái hố, nên khắc thành hồ sâu. Nhìn ở bên cạnh nè, có nhiều chấm nhỏ, không giống bọt nước văng khắp nơi sao?"
Lâm Xuân ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên là như vậy.
Bên miệng hắn dấy lên một nụ cười, phảng phất tâm thần đã chìm vào cảnh giới do mình và Đỗ Quyên tạo ra, đứng ở thác nước cạnh đầm nước, thậm chí có thể cảm giác được bọt nước bắn lên người lành lạnh.
Đỗ Quyên nhìn ánh mắt của hắn, không khỏi cảm thán: thiên phú thật sự rất quan trọng!
Lâm Xuân sâu sắc cảm nhận, dù cho mới 9 tuổi cũng đã cảm được.
Từ khi Đỗ Quyên nói thích rễ cây đó, lòng Thu Sinh tràn đầy thư sướng.
Đang cười, chợt thấy đầu tam đệ và Đỗ Quyên chụm vào một chỗ nghiên cứu rễ cây, nét cười trên mặt biết mất, thay thế bằng vẻ thất lạc và mất hứng.
Cửu Nhi thấy hai người nói náo nhiệt, cũng chen lấn vào.
Lâm Xuân vừa rời khỏi cảnh giới chạm khắc gỗ, định đưa rễ cây kia cho Đỗ Quyên, liền bị một thân thể nhỏ xông tới va vào, "Tam ca, cho ta! Cho ta!"
Lâm Xuân vội giơ rễ cây lên cao, không cho hắn chạm vào, nói: "Đông Sinh, ngươi muốn cái này làm gì? Không thể ăn, cũng không thể chơi."
Đông Sinh kéo tay áo hắn giơ chân hô: "Ta muốn, ta muốn!"
Đỗ Quyên vội nháy mắt Lâm Xuân, ý bảo đưa cho hắn.
Con nít, bất quá ham đồ mới mẻ, thấy người khác hiếm lạ, cũng đi theo ồn ào. Quay đầu cảm thấy không có gì chơi vui sẽ buông tay.
Lâm Xuân đưa rễ cây cho tứ đệ cầm, "Không được nhổ cây bên trong."
Rễ cây có chút nặng, trĩu tay Đông Sinh.
Hoàng Ly ở kế bên thấy, hai tay vừa kéo ôm, đoạt lại, nói: "Cho ta! Thu Sinh ca ca cho nhị tỷ tỷ ta."
Đông Sinh không yếu thế chút nào, chộp đoạt trở về, ngẩng cao đầu nhỏ ngạo nghễ nói: "Là ta đại ca nhặt! Cho ta!"
Hoàng Ly tuy nhỏ hơn hắn một tuổi, nhưng rất có ánh mắt.
Nàng nhanh chóng phán đoán tình thế "địch ta", phỏng chừng muốn đoạt cũng không được, nên mềm giọng nói: "Đông Sinh ca ca! Cho ta chơi có được hay không?"
Đông Sinh nghe xong rất đắc ý, giương cằm lên nói, nói: "Ngươi kêu ca ca một tiếng nữa đi."
Đỗ Quyên nghe xong, suýt chút cắn đầu lưỡi mình.
Liền thấy Hoàng Ly biết nghe lời giòn tan hô: "Đông Sinh ca ca! Ca ca tốt! Đông Sinh ca ca tốt!"
Đông Sinh hài lòng đưa rễ cây cho bé gái.
Mọi người nhìn ngây người, nghe choáng váng.
Lâm Đại Mãnh cười một trận, nhìn Hoàng Ly rồi quay sang Hoàng Lão Thực nói: "Đừng nói Đại Đầu đỏ mắt, ngay cả ta cũng không phục. Lão Thực huynh đệ, ngươi nói ngươi nuôi đứa con gái thứ ba này như thế nào?"
Ngụ ý, ba khuê nữ nhà ngươi, không một ai thành thật giống ngươi.
Hoàng Lão Thực ha hả ngây ngô cười.
Lâm Đại Đầu nhăn mày nhíu mặt.
Hắn không những đỏ mắt Hoàng Lão Thực, hắn còn phát sầu nữa.
Nhìn mấy tên tiểu tử nhà mình, trừ bỏ lão Đại Thu Sinh, Lâm Xuân lúc còn bú sữa mẹ đã nhận chuẩn Đỗ Quyên, hiện tại càng không cần nói. Lão nhị Hạ Sinh, hắn cũng nhìn ra sự thật, vài lần ăn vụng trong nhà đưa cho Hoàng Tước Nhi. Còn tiểu nhi tử Đông Sinh, đừng nhìn thường ngày thông minh sáng láng như trăng rằm, lại bị Hoàng Ly dỗ đến xoay quanh.
Nhi tử như vậy, làm cho kẻ làm cha hắn trước mặt Hoàng Lão Thực thấp hơn một nửa, lại không dám châm chọc khiêu khích Hoàng Lão Thực, cũng không dám như trước keo kiệt tính toán với Hoàng gia.
Tóm lại, con trai như măng mọc, hắn làm cha phải gập eo trước mặt Hoàng Lão Thực. Nhi tử tốt cũng phải cưới vợ nha!
Về phần làm công công uy phong, vẫn phải đợi con dâu cưới vào cửa mới tính tới!
Trước mắt, hắn phải ra vẻ đáng thương trước mặt Hoàng Lão Thực.
Kêu hắn đi cưới khuê nữ nhà người khác cho con trai mình?
Chê cười! Khuê nữ Hoàng gia, nhà khác có thể so sao?
Lấy Đỗ Quyên mà nói, bộ dạng tốt, tính tình thảo hỉ còn chưa phải quan trọng nhất, quan trọng nhất là nàng có thể làm.
Tỷ như nấu ăn, con gái người ta đều theo nương học nấu cơm. Rất nhiều người học xong cũng thôi, một số ít dụng tâm học được tay nghề. Nhưng nàng bất đồng, nàng đặc biệt dụng tâm, dụng tâm hơn cả Lâm Xuân học nghề. Khắp thôn, chỉ cần nhà ai nấu được một món ngon, nàng liền tới cửa lãnh giáo.
Nàng dụng tâm như vậy kết quả là: mặc kệ nàng cùng ai học cái gì, món ăn của nàng sẽ ngon hơn.
Bé gái như vậy ai không mong cưới về nhà làm con dâu chứ?
Tuy Hoàng Tước Nhi kém hơn Đỗ Quyên, nhưng so với những bé gái khác trong thôn tốt hơn nhiều.
Về phần Hoàng Ly càng là tiểu nhân tinh, hắn thích nhất như vậy.
Cho nên, khuê nữ Hoàng gia tốt!
Hắn nhất định phải cưới khuê nữ Hoàng gia làm con dâu!
Cho dù không thể cưới hết cả ba, cũng muốn tranh thủ cưới 2 cái!
Ít nhất không thể thiếu một người, đó chính là Đỗ Quyên!
Hắn nha, ước gì Hoàng gia và Lâm gia hai nhà hợp thành một mới tốt, tương lai Hoàng Lão Thực và Phùng Thị dưỡng lão sống chung cũng không thành vấn đề. Dù sao người sống đến trăm tuổi cũng phải chết, lại không phải là việc khó.
Nhưng là Đỗ Quyên...
Ai, còn có Cửu Nhi nữa!
Hắn nhìn thằng cháu Cửu Nhi vây quanh Đỗ Quyên, lòng tràn đầy rối rắm khó chịu, thầm oán giận nói, tiểu tử này, cả thôn nhiều khuê nữ như vậy, làm gì nhất định muốn tranh vợ với đệ đệ chứ?
Không được, hắn phải cùng Hoàng gia nhắc lại chuyện định thân năm đó...
Đang suy nghĩ, Lâm Đại Mãnh và Nhậm Tam Hòa đã chia xong món ăn thôn quê.
Hoàng Lão Thực được chia ba con thỏ, ba con gà rừng, ngoài ra còn có 8 cân thịt hươu, 8 cân thịt dê, 10 cân thịt hoẵng.
Chia như thế là nhiều vì hắn không biết săn thú, đi theo làm lao động tay chân.
Đỗ Quyên từng trực tiếp nói với Nhậm Tam Hòa, không cần chia nhiều thịt cho cha, để tránh người bên ngoài đỏ mắt, chiếm tiện nghi còn đắc tội người ta. Dù sao thịt để ở nhà tiểu di, bọn họ muốn ăn thì đến, còn phương tiện nữa.
Lâm Đại Đầu vội vàng nói: "Sao Lão Thực huynh đệ chỉ có bằng ấy? Tháng giêng chắc ông ngoại nàng sẽ đến đây, đem phần của chúng ta nhượng chút cho hắn đi."
Xem, đây coi như một bắt đầu tốt.
Đỗ Quyên vội vàng nói: "Không cần, không cần. Cha ta không ra sức. Lâm Xuân và Cửu Nhi còn săn được gà rừng và thỏ, cha ta không săn được gì, nếu được chia nhiều, chúng ta ngượng ngùng a. Ông ngoại ta đến đều là ở nhà tiểu di ăn cơm, chúng ta có cái gì thì nấu cái đó, ông ngoại sẽ không trách."
Nhậm Tam Hòa cũng ngăn Lâm Đại Đầu lại, kêu hắn chớ có nhiều chuyện.
Lâm Đại Đầu muốn bán nhân tình lại không bán được, chỉ đành thôi. Hắn vội vàng kêu Lâm Xuân giúp Hoàng thúc đem món ăn thôn quê về nhà, muội muội xách không nổi.
Vì thế, chỗ thịt của Lão Thực cha, hai tay Đỗ Quyên xách một con gà, Lâm Xuân xách con gà còn lại và thỏ, đồng loạt đi về phía trước.
Hoàng Ly không chịu đi, nói muốn ở lại nhà tiểu di chơi.
Đỗ Quyên cũng mặc kệ nàng, dù sao nhà tiểu di cũng như nhà mình. Chỉ dặn nàng, quay đầu đừng quên đem rễ cây kia về nhà.
Nói xong hướng Thu Sinh cười nói: "Đa tạ Thu Sinh ca ca."
Thu Sinh lập tức cười nói: "Cảm tạ cái gì, bất quá là nhặt được một cái rễ cây mục mà thôi. Đợi ta mang Hoàng Ly đưa qua."
Đỗ Quyên gật gật đầu nói: "Ai!" Xoay người đi.
Thu Sinh nhìn bóng dáng nàng sóng vai cùng tam đệ, trong lòng bỗng run lên.
Trên đường, Lâm Xuân cười hỏi: "Đỗ Quyên, hôm nay có gì không?"
Hắn là hỏi đến chuyện học tập.
Đỗ Quyên nói: "Hai ngày nay bận rộn, nhà chuẩn bị hàng tết. Đợi ăn buổi trưa cơm xong, ngươi qua đây, ta giảng cho ngươi vài đề, bố trí chút bài tập tự ngươi bớt chút thời gian làm. Bài tập ta đều chuẩn bị xong."
Lâm Xuân vội gật đầu.
Đỗ Quyên lại hỏi hắn chuyện múa sư tử mừng năm mới, cần phải bỏ công phu luyện tập.
Mỗi cuối năm, thôn Thanh Tuyền múa sư tử trợ hứng. Lâm Xuân và Cửu Nhi học võ với Nhậm Tam Hòa, hơn nữa thiếu niên thân mình nhu kiện. Năm trước múa một đường tiểu sư tử, người trong thôn xem khen không dứt miệng. Bởi vậy, năm nay mọi người đều yêu cầu hai người bọn họ tiếp tục múa.
Lâm Xuân nói: "Luyện cái gì, ai mà rảnh chứ! Còn không phải nghĩ thế nào múa thế đó. Ta và Cửu Nhi ca tập võ, không phải giống như luyện tập sao? So với múa sư tử còn khó hơn. Đỗ Quyên, ngươi muốn xem kiểu gì?"
Hắn rất bận rộn, không chịu lãng phí công phu mấy chuyện đó.
Bỗng nhiên lại nhớ có lẽ Đỗ Quyên thích xem, nên hỏi nàng.
Đỗ Quyên nói: "Là ngươi nói, các ngươi tập võ cũng như luyện tập. Không bằng ngươi làm trang phục đạo cụ sư tử, rồi tập múa, kêu tiểu dượng chỉ điểm một chút. Thêm một môn tài nghệ luôn tốt."
Lâm Xuân liền cười gật đầu.
Đến Hoàng gia, Lâm Xuân đặt con mồi trong tay tại cửa phòng bếp, nhìn Đỗ Quyên cười, "Lát nữa ta đến." Nói xong, không chờ nàng cảm tạ, xoay người chạy đi.
Đỗ Quyên cũng không thèm để ý, xông vào phòng bếp hô: "Nương!"
Phùng Thị đang cán mì, nghe gọi tiếng, vội lau hai tay đi ra.
Nàng nhìn lướt qua mặt đất, lại thấy thịt trên tay Hoàng Lão Thực, mặt tươi cười nói: "Đem thịt vào treo lên. Coi chừng bị mèo tha đi."
Hoàng Tước Nhi cũng chạy đến, vui vẻ kêu lên: "Ái dà, chia được nhiều như vậy! Cha, ta nấu nước ấm, ngươi đi tắm rửa trước."
Hoàng Lão Thực ngửi thấy mùi thơm, lại thấy 2 mẹ con đều đeo tạp dề, bao khăn trùm đầu, đang bận rộn, cũng lập tức cao hứng, vội nói: "Không vội. Ta giúp các ngươi một tay trước, giúp xong rồi mới đi tắm."
Phùng Thị nhíu mày khiển trách: "Hỗ trợ cái gì? Còn không nhanh đi tắm đi! Thay quần áo bẩn của ngươi ra. Ở trên núi vài ngày, vào cửa không vỗ một cái đã chui vào phòng bếp. Ta nấu ăn, tay ngươi dính vào, còn ai dám ăn?"
Đỗ Quyên cũng khuyên nhủ: "Cha, ngươi không tắm cũng không được a, một nồi lớn nước, chúng ta đợi ngươi mang nước đi, lấy nồi làm cái khác."
Hoàng Lão Thực nghe xong, cười láo lĩnh nói: "Kia, ta đi tắm trước."
Hoàng Tước Nhi dùng thùng lớn múc nước ấm, đối với hắn nói: "Xiêm y và khăn tắm đặt trên thành thùng."
Hoàng Lão Thực hài lòng gật đầu, tự mình khiêng nước ấm vào phòng.
Phùng Thị nhìn theo bóng hắn hô: "Gội đầu luôn. Hôm qua chúng ta đã giặt sạch ra giường. Nếu ngươi không gội đầu, buổi tối đừng nghĩ lên giường ngủ!"
Đỗ Quyên và Hoàng Tước Nhi nghe xong đều cười.
Đỗ Quyên vừa rửa tay, vừa hỏi Phùng thị: "Nương, bắt đầu chiên chưa?"
Phùng Thị vội nói: "Nhân bánh trôi còn chưa trộn. Không phải ngươi nói để ngươi trộn sao?"
Đỗ Quyên gật đầu, vén tay áo, bưng vật liệu đã rửa sạch lên tấm thớt, bắt đầu bận rộn.
Sở dĩ chờ nàng trộn nhân bánh trôi là có nguyên do.
Bánh trôi thịt là dùng gạo nếp, gạo tẻ, lại thêm thịt vụn, gừng, hành thái cùng muối quấy thành. Nếu cho nếp nhiều, làm thành bánh trôi bị dính vào một khối. Nếu dùng nhiều gạo tẻ bánh sẽ bị khô cứng. Hơn nữa mặn nhạt phải khống chế, cho nên trộn nguyên liệu là rất khâu rất quan trọng.
Trù nghệ của Đỗ Quyên, ngay cả Phùng Thị không thừa nhận cũng không được, so với mình giỏi hơn nhiều, so với Hoàng Tước Nhi cũng mạnh, bởi vậy chờ nàng về trộn bột.
Đỗ Quyên đổ hết nguyên liệu vào bồn, cuối cùng còn bóp nát hai khối đậu hủ bỏ vào, bỏ muối hạt đã nghiền nát vào, trực tiếp dùng tay trộn lên.
Phùng Thị ở một bên cán mì, thấy thế vội hỏi: "Sao lại bỏ đậu hủ?"
Hoàng Tước Nhi ở bên cạnh xem, cũng hỏi tại sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.