Hạng Ương nằm trên mặt đất động đậy người hai cái rồi ngồi dậy: “La Vũ Phong, tôi sẽ không đánh trả. Nhưng tôi hy vọng ông có thể để tôi giữ lại chút tôn nghiêm trước khi chết.”
“Tôn nghiêm?”
La Vũ Phong buông súng trong tay xuống, cười hỏi: “Ông Hạng à, ông cần tôn nghiêm thế nào đây hả?”
Hạng Ương chỉ tay về phía thanh kiếm sắt nằm rơi trên mặt đất của Liễu Nhất Kiếm, nói: “Một cường giả chân chính thì luôn xem thường vũ khí nóng nhất. Tôi không muốn chết dưới họng súng của ông, ông chỉ cần nhặt lấy thanh kiếm kia của Liễu Nhất Kiếm đâm một nhát xuyên ngực tôi là được.”
“Nếu nhỡ ông gài tôi thì làm sao bây giờ?” La Vũ Phong cười như không cười, hỏi ngược lại ông ấy.
Hạng Ương bật cười ha hả, đáp: “La Vũ Phong, Hạng Ương tôi là loại người gì ông còn chưa rõ hay sao? Tôi đây không nói hai lời, tuyệt đối không hề tham sống sợ chết. Ông chỉ cần đâm tôi một nhát kiếm để tôi chết ngọt là xong.”
La Vũ Phong im lặng một lúc, dường như là đang suy ngẫm gì đó. Cuối cùng ông ta ném súng vào tay còn lại, giữ nó trong tay.
Sau đó, ông ta nhặt thanh kiếm sắt của Liễu Nhất Kiếm lên.
Bề ngoài thanh kiếm sắt trông không có gì đặc biệt nhưng lại nặng tay vô cùng. Món đồ này không giống là đồ được chế tạo từ vật liệu bình thường.
Tiếp đó, La Vũ Phong kéo lê thanh kiếm sắt kia, bước từng bước về phía Hạng Ương.
“Ông Hạng, tôi nể mặt ông lần này.”
“Nói đi cũng phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901623/chuong-1986.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.