“Được thôi.”
Chỉ thấy Hạng Ương cười nhẹ một tiếng, một thanh kiếm gãy vụt ra khỏi tay áo của ông ấy và được cầm chắc trong tay.
“Thanh kiếm gãy đó!”
Trần Hùng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy thanh kiếm gãy đó trong tay Hạng Ương. Anh không ngờ rằng đã mười mấy năm rồi mà vũ khí trong tay Hạng Ương vẫn là thanh kiếm gãy đó.
Thanh kiếm đó đã bị gãy vào một đêm Hạng Ương giết chết toàn bộ một môn phái tàn bạo. Cũng chính từ sau đêm đó, Trần Hùng đã dạy Hạng Ương chăm sóc hoa cỏ.
Và thanh kiếm gãy đó, Hạng Ương đã từng cho Trần Hùng mượn chơi, thanh kiếm đó cũng đã chứa đựng rất nhiều kỷ niệm của Trần Hùng và Hạng Ương!
Hiện nay, thanh kiếm gãy vẫn còn đó.
Hơn nữa thần thái sắc bén không thể nào sánh được.
“Liễu Nhất Kiếm, năm năm trước ông đã thua tôi nửa chiêu tại đây. Giờ đây tái đấu lại sau năm năm, e rằng ông vẫn sẽ đi về trong thất vọng mà thôi.”
“Ha ha ha ha!”
Trên Lạc Long Đài vang lên tiếng cười ha hả của Liễu Nhất Kiếm, ông ta cười khinh thường, cười một cách điên cuồng.
“Hạng Ương, để chuẩn bị cho trận chiến sau năm năm này, tôi đã tự mình bế quan năm năm trong hẻm núi, tự làm mù mắt mình, cắt đứt mọi chướng ngại. Hiện nay kiếm đạo của tôi đã thành công và đạt đến cực điểm.”
“Năm năm trước tôi đã thua ông nửa chiêu, hiện tại năm năm sau, tôi nhất định sẽ chém ông đến tơi bời tan tác.”
Ngay khi vừa dứt lời, thanh kiếm sắt trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901609/chuong-1972.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.