Sau đó Hạng Ương nói: “Chúng ta sẽ thi nhìn mặt trời trên bầu trời, ai nhìn được lâu nhất, người đó thắng.”
Ngay sau đó, Hạng Ương cố ý mở to mắt nhìn mặt trời trên bầu trời, hai mắt tròn xoe, vô cùng nghiêm túc. Nếu như cảnh tượng này bị những người khác trong nhà họ Trần nhìn thấy, chắc chắn sẽ vô cùng sửng sốt. Phải biết là Hạng Ương thường ngày đều rất cứng nhắc tẻ nhạt, ai mà biết được ông ấy lại nghịch ngợm như vậy.
Khi đó ngay cả Trần Hùng cũng cảm thấy Hạng Ương có chút ngớ ngẩn. Tuy nhiên, không biết vì nguyên nhân gì mà khi thấy Hạng Ương nghiêm túc như vậy, Trần Hùng cũng vô thức mở to hai mắt nhìn mặt trời trên bầu trời.
Vừa bắt đầu, Trần Hùng chỉ có thể nhìn chằm chằm mặt trời trên bầu trời vài giây rồi nhắm mắt lại, khi chớp mắt, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Vậy mà Hạng Ương lại có thể kiên trì suốt mấy phút không chớp mắt.
“Trần Hùng, cháu đang nhớ đến mẹ hay là nhớ đến ông của cháu.” Hạng Ương nhìn chằm chằm mặt trời trên bầu trời và hỏi Trần Hùng một câu như vậy.
“Nếu như trong lòng cháu có phiền muội thì cứ nhìn lên mặt trời. Mặt trời sẽ bao phủ toàn bộ thế giới và sẽ xua tan mọi bóng tối trong trái tim cháu.”
“Khi cháu nhắm mắt lại, bóng tối trước mắt cũng sẽ biến thành ánh sáng.”
Trần Hùng cảm thấy mơ hồ trước lời nói của Hạng Ương. Nhưng sự thật đúng là như vậy, khi Trần Hùng mở mắt nhìn mặt trời, trước mắt anh là cả một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901602/chuong-1965.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.