Nói xong, Trần Tôn Long bước nhanh về phía một sân nhỏ bên trong cùng trang viên nhà họ Trần.
Nơi này là nơi ở của Hạng Ương.
Lúc này Hạng Ương vẫn giống như ngày thường, tưới hoa trong vườn.
“Tôn Long ra mắt chú Hạng.”
Tiến vào vườn, Trần Tôn Long ngay lập tức hành lễ với Hạng Ương.
Thấy Trần Tôn Long thế mà đi tới nơi này của mình, trong mắt Hạng Ương loé lên vẻ kinh ngạc: “Tôn Long, tại sao đột nhiên nhớ tới đến nơi này của già này vậy, ngồi xuống đi. Nói tới thì đã một thời gian dài rồi cháu không tới nơi này của chú đó.”
Trần Tôn Long hổ thẹn nói: “Chú Hạng, khoảng thời gian thực sự quá bận, bôn ba mệt mỏi, cho nên mới ít tới chỗ chú, còn xin chú Hạng đừng tức giận.”
“Đâu có đâu có.” Hạng Ương cởi mở cười một tiếng: “Nhìn vẻ mặt cháu không tốt lắm, đến nơi này của chú có chuyện gì hả?”
“Đúng rồi.”
Trần Tôn Long ngay lập tức báo cho Hạng Ương chuyện xảy ra gần đây, hy vọng Hạng Ương có thể ra mặt, giải quyết chuyện này, ít ra bà cụ có lẽ sẽ nể mặt Hạng Ương, khiến bà ta đừng xúc động như bây giờ nữa.
Dù sao cho dù là Trần Kỳ Lâm hay Trần Hùng thì đều là con trai của Trần Tôn Long ông ta, cho dù ai xảy ra chuyện thì trong lòng Trần Tôn Long cũng sẽ không dễ chịu.
Huống chi Trần Tôn Long tự biết ông ta thiếu Trần Hùng thực sự rất rất nhiều.
Nhưng mà sau khi Hạng Ương nghe xong lý do thoái thác này của Trần Tôn Long
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901573/chuong-1936.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.