Chương trước
Chương sau
Cậu ta cũng không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra, căn bản không thể nghĩ thông.
Tại sao tất cả thuộc hạ của cậu ta đột nhiên không còn một ai, ngay cả tiểu đội Kỳ Lâm mà cậu ta vô cùng tự hào cũng đã bị tiêu diệt trước khi kịp phát huy sức mạnh thực sự của mình.
Những người này là ai?
Trần Kỳ Lâm đưa mắt lần lượt nhìn qua Gora và đám người Trần Đại Lực, mỗi người đều khiến cậu ta có chút kinh hãi.
Khí chất toát ra từ những người này không biết mạnh hơn bao nhiêu lần so với đám thuộc hạ trước đây của cậu ta.
Từ trước đến nay, Trần Kỳ Lâm luôn cho rằng dựa vào nền tảng vững chắc của mình để chiêu mộ một nhóm sát nhân, lúc đó có thể vô pháp vô thiên, coi trời bằng vung. Cậu ta nghĩ rằng đám thuộc hạ của mình là những kẻ mạnh nhất, cậu ta nghĩ rằng dựa vào họ có thể hạ gục được Trần Hùng.
Nhưng lúc này, cậu ta mới nhận ra đám thuộc hạ của mình hoàn toàn dễ dàng bị hạ gục dưới tay thuộc hạ của Trần Hùng.
Điều khiến Trần Kỳ Lâm càng không thể chấp nhận được là Trần Hùng lại có một đám thuộc hạ mạnh như vậy, bọn họ không phải người của Thanh Cảnh Môn, bọn họ đến từ đâu?
“Anh...... Anh qua đây, anh đấy.”
Trần Kỳ Lâm chỉ vào Gora, nói lớn: “Trần Hùng trả anh bao nhiêu, tôi trả anh gấp đôi.”
“Còn cả các anh, tất cả, Trần Hùng trả bao nhiêu, tôi đều trả gấp đôi.”
“Đi theo tốt chắc chắn sẽ tốt hơn đi theo Trần Hùng.”
Đến nước này rồi Trần Kỳ Lâm vẫn muốn mua chuộc lại đám người Gora.
Nhưng điều này có khả thi không?
Những thuộc hạ này của Trần Hùng không phải mua bằng tiền, mà là dùng chân tình, máu thịt và sinh mạng để đổi lấy.
Gora cười, Trần Đại Lực cũng cười, tất cả thành viên của Thiên Tội đều cười, cuối cùng ngay cả Trần Hùng cũng cười theo.
Dường như họ đã nghe được một chuyện cười hay nhất trên thế giới, thì ra có người muốn dùng tiền mua chuộc họ để đối phó với ông chủ của họ, trò đùa gì vậy?
“Ha ha ha, anh có bị ngu không?”
Thậm chí Trần Đại Lực còn cười đến mức chảy cả nước mắt, anh ta đi về phía Trần Kỳ Lâm, giống như một con quái vật to lớn đi về phía con mồi.
Sau đó, anh ta nắm lấy cổ áo Hán phục của Trần Kỳ Lâm, nhấc bổng lên không trung, như thể đang xách một con gà.
“Sư phụ cho tôi một nghìn tỷ, anh cho tôi hai nghìn tỷ, tôi gọi anh là sư phụ, anh thấy thế nào?
“Hai nghìn tỷ, đùa kiểu gì vậy?”
Trần Kỳ Lâm đột nhiên trở nên hung hăng, cậu ta đá Trần Đại Lực một cái, rồi lao ra khỏi tay Trần Đại Lực.
Trần Đại Lực hơi ngạc nhiên, tên Trần Kỳ Lâm cũng là một cao thủ, đang định ra tay, Gora bên cạnh đã nhanh hơn một bước, chỉ thấy anh ta vung đao Đông Dương trong tay, lưỡi đao lạnh lẽo đã chạm tới cổ Trần Kỳ Lâm.
“Nhóc con, trên đời này có nhiều thứ mà tiền không mua được.”
Trần Kỳ Lâm lắc đầu nói: “Tôi không tin trên đời này có thứ gì không mua được bằng tiền, chỉ là giá cả không hợp lý thôi.”
“Không......”
Gora lắc đầu, sau đó chỉ vào Trần Hùng, nói: “Thứ anh ấy có, anh không có.”
Lúc này, Trần Hùng đã đi về phía Triệu Hiền Quyên, mặc dù trên người đầy máu nhưng anh vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười có phần khó coi với Triệu Hiền Quyên.
Sau đó, Triệu Hiền Quyên lao vào vòng tay của Trần Hùng khóc, khóc như một đứa trẻ con.
Trần Hùng lấy tay vỗ nhẹ vào lưng an ủi, nhưng Triệu Hiền Quyên càng khóc to hơn.
“Nhóc con nhìn thấy chưa.” Gora nói tiếp: “Ông chủ của tôi là người có tình, có nghĩa. Dù anh ấy không trả một xu, người phụ nữ đó cũng sẵn sàng chết vì anh ấy, anh có tin không?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.