Cuối cùng, Trần Kỳ Lâm một cước đá mạnh mẽ vào ngực Trần Hùng, một ngụm máu tươi từ miệng Trần Hùng phun ra.
Lực trong cú đạp của Trần Kỳ Lâm quá lớn, làm cho Hắc Bạch Vô Thường cũng không thể bắt được.
Lần này, Trần Hùng nằm trên mặt đất thở hổn hển.
“Kết thúc rồi.”
Trần Kỳ Lâm nhìn Trần Hùng bên kia tựa như đã mất đi toàn bộ sức lực, duỗi người ra, cuối cùng gào thét một tiếng.
"Tao đã nói cái gì, mẹ nó trên thế giới này vô dụng nhất chính là cao thủ luyện võ."
“Chúng mày nói có đúng hay không, chúng mày lợi hại như vậy, vẫn không phải là con chó của tao đây sao, Trần Hùng đánh giỏi như vậy, cuối cùng không phải vẫn nằm sấp dưới chân của ông đây sao.”
“Đấu với Trần Kỳ Lâm tao, mày nghĩ mày tuổi gì?”
Sau khi trút hết tâm tư, Trần Kỳ Lâm khoát tay, nói: "Trói lại, đưa đến chỗ tiến sĩ, rút hết tủy xương, rồi chặt đứt cho chó ăn."
Hắc Bạch Vô Thường đi về phía Trần Hùng, nhưng lúc này, khóe miệng sưng sưng của Trần Hùng lại hé lên một nụ cười quỷ dị.
Vừa rồi anh bị những tên này đánh tận mấy trăm quyền, cơ thể bị thương nặng.
Nhưng mà vậy thì sao?
Anh đang tranh thủ thời gian, tranh thủ nhiều thời gian hơn cho bọn Thiên Tội, Gora, thời gian đã đến, trò chơi mới chính thức bắt đầu.
"Trần Kỳ Lâm, trò chơi của mày đã kết thúc rồi."
“Tiếp theo là trò chơi của tao!”
Trần Hùng trong miệng vừa phun máu vừa phát ra giọng nói khàn khàn kia.
Trong nháy mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901532/chuong-1895.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.