Lúc Ngô Quế Anh nhìn thấy dáng vẻ này của cháu mình thì lập tức trở nên nóng nảy, bà ta tức giận cầm cái quải trượng đầu rồng trong tay đập thật mạnh xuống đất, quát lớn nói: "Trần Tôn Long, anh thiên vị cái thằng súc sinh Trần Hùng đó có phải là quá mức rồi hay không."
"Anh phải nhớ rõ ràng, Kỳ Lâm mới là tương lai của nhà họ Trần chúng ta, mà Trần Hùng kia, chỉ là một kẻ xui xẻo!"
Trần Tôn Long muốn phản bác, nói: "Mẹ, khi đó nó chỉ là một đứa nhỏ có mấy tuổi mà thôi, có thể làm được gì nhà họ Trần cơ chứ, tại sao mẹ lại muốn đổ tất cả mọi tội lỗi lên trên người của Trần Hùng vậy?"
Bà cụ lại cầm cây gậy quải trượng đầu rồng đập thật mạnh lên trên mặt đất, nói: "Đại sư Khổ Độ là một người nổi tiếng chuyên nghiên cứu đạo Phật, dựa vào sự biến hóa của mệnh bàn mà ra kết quả, không thể nào là sai được."
"Trần Hùng chính là sao chổi giáng thế, sẽ gây tai họa cho cả nhà họ Trần chúng ta. Nếu như anh muốn cho cái tên Trần Hùng kia quay trở về nhà họ Trần, trừ khi là dẫm lên xác của bà già này."
Trần Tôn Long nhíu mày, vẻ mặt vô cùng u ám: "Mẹ, lời này của mẹ nói hơi quá rồi, hơn nữa bây giờ cái con nhện màu đỏ kia đối với chúng ta mà nói là một thứ đồ tà ác, con cảm thấy nhà họ Trần chúng ta vẫn không nên động vào thì tốt hơn."
"Xí!"
Bà cụ mắng to một tiếng: "Nhện đỏ là thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901493/chuong-1856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.