Động tác này làm cho Trần Tôn Long vô cùng đau đầu.
Hai người con trai của ông ta đều là đồ điên, Trần Kỳ Lâm thì bày sự điên loạn của anh ta ra bên ngoài, có lẽ Trần Kỳ Lâm biến thành như vậy là do anh ta quá nhát gan, cho nên anh ta mới cố ý biến mình thành dáng vẻ như thế này, từ đó làm cho mọi người sợ hãi anh ta.
Nhưng mà sự điên loạn của Trần Hùng lại xuất phát từ trong tim anh, từ trong linh hồn anh. Bình thường anh rất bình tĩnh khi giải quyết mọi chuyện, nhưng một khi anh điên lên, vậy thì thực sự là mất hết tính người.
Chiếc thuyền quay đầu lại, hai cha con không nói thêm một lời nào mà quay đầu rời đi.
Mà Trần Hùng ở bên kia mạn thuyền vẫn đang đá xác của Nhậm Thiên Thanh lăn xuống sông Tùng Hà, sau đó được đám Truy Phong đưa về bờ.
Dọc đường đi, Trần Hùng không nói một câu nào. Cho dù là về đất liền gặp Nghiêm Hưng Đằng, anh vẫn không nói gì như trước.
“Người anh em!”
Nghiêm Hưng Đằng bước lên, muốn nói nhưng mà lại không biết phải nói tiếp như thế nào.
Nhưng mà lúc này, hốc mắt Nghiêm Hưng Đằng vẫn đang đỏ ửng, một là vì cuối cùng nhà họ Nghiêm anh ta cũng báo được thù, hai là vì Trần Hùng, người anh em Trần Hùng này đã làm cho anh ta quá nhiều, quá nhiều rồi, nhiều đến nỗi Nghiêm Hưng Đằng dùng cả đời này cũng khó mà báo đáp được.
Cuối cùng, Trần Hùng vỗ vai Nghiêm Hưng Đằng một cái rồi nói: “Tối nay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901488/chuong-1851.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.