“Hừ hừ hừ...”
Cự Tượng vô cùng tức giận, lại nắm chặt tay và lao về phía Trần Hùng một lần nữa.
Còn lúc này, Trần Hùng nhờ có cơ thể nhạy bén, liên tục không ngừng né tránh được các đòn tấn công của U Minh.
Tốc độ của U Minh nhanh như ma quỷ, nhưng tốc độ của Trần Hùng còn nhanh hơn. Một tia sáng sắc lạnh xẹt tới, đao Long Khuyết đã được lấy ra trong tay Trần Hùng, một tiếng hồng học, lồng ngực của U Minh bị Trần Hùng quẹt qua, cả người bay ra ngoài.
Hồng hộc!
Một ngụm máu trào ra từ trong miệng U Minh, anh ta cố gắng gượng dậy khỏi mặt đất, nhưng phát hiện toàn bộ xương sườn trước ngực mình đã bị gãy.
“Cây đao thật... sắc bén!”
U Minh nhìn vào ngực mình một cách vô cùng kinh ngạc, lúc này mới nhận ra rằng anh ta đang bị thương nặng, một cơn đau thấu tim ập đến, anh ta dường như đột nhiên không thể chống đỡ nổi, quỳ ngã trên mặt đất rên rỉ.
“Không ổn rồi!”
Cự Tượng đang lao về phía Trần Hùng thì nhận ra tình huống không ổn, anh ta không ngờ U Minh nhanh như vậy đã bị Trần Thiên chém xuống, thậm chí trong đầu Cự Tượng, đã nảy sinh ý định chạy trốn, nhưng lúc này mũi tên đã lên dây, anh ta không còn đường lui nữa.
“Đi chết đi!”
Tiếng gầm thét của Cự Tượng như tiếng sấm, anh ta dùng hết sức lực của mình, điên cuồng lao về phía Trần Hùng.
Tuy nhiên, Cự Tượng rõ ràng nhìn thấy bản thân đã đánh trúng Trần Hùng, nhưng giữ nắm đấm của anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901461/chuong-1824.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.