“Về phần phí quảng cáo gì đó, ông tư, ông xem nên làm thế nào, chỉ cần bên đó yêu cầu hợp lý, không quá đáng thì có thể đồng ý với họ. Dù sao thì Thu Thảo cũng không thiếu tiền. Mục đích chính là làm cho thương hiệu của Thu Thảo có thể đứng vững ở miền bắc.”
Nhưng Lâm Thanh An bất lực nói: “Tôi đã cử người đến Bắc Vực Phong Tình để thảo luận về việc hợp tác, nhưng họ rất bài ngoại, đóng cửa không gặp”.
“Đóng cửa không gặp?” Trần Hùng giật mình: “Loại công ty truyền thông mới này lại có tiền mà không muốn kiếm?
“Cụ thể tôi cũng không rõ lắm, dù sao thì trong thời gian này, tôi bận rộn ở bên phía xưởng xe, đợi xe xong, tôi lại chạy sang bên quần áo.”
“Nhưng tôi cảm thấy Thu Thảo thực sự rất khó để gia nhập ngành công nghiệp quần áo thời trang ở miền bắc. Hơn nữa chúng ta không có người dẫn đầu ở đây, vì vậy mọi thứ phải được xem xét tính toán lâu dài.”
Hiện tại tình huống mà tập đoàn Thu Thảo gặp phải cũng là chuyện bình thường, dù sao ở đâu, bất cứ ngành nghề nào đều hình thành sự cân bằng sinh thái. Một khi người ở nơi khác muốn nhảy vào kiếm ăn, rất dễ dàng phá vỡ sự cân bằng này.
Do đó, cần rất nhiều nỗ lực và thời gian để Tập đoàn Thu Thảo thâm nhập vào ngành công nghiệp thời trang ở miền Bắc, tất cả những điều này không thể vội vàng.
Nhưng vào lúc này, Triệu Hiền Quyên ở một bên trầm ngâm nói: “Bên phía Bắc Vực Phong Tình tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901420/chuong-1783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.