Hơn nữa trong chốn giang hồ ở nước Vạn Hoa này, dường như cũng có một quy luật bất thành văn, một người cường giả nếu có năng lực có thể tránh được viên đạn lao đến, vậy thì điều đó có thể nói lên rằng bất luận người này sự nhanh nhẹn và phản xạ của người đó đã đạt đến một trình độ vượt trội hơn người thường, một cao thủ như vậy có thể xứng với danh hiệu của một nửa tông sư rồi.
Mà Nhậm Thiên Thanh này tuyệt đối có thế được tính là một nửa tông sư rồi, người này nếu như ở trong một gia tộc quyền thế thì hẳn là đã trở thành cao thủ rồi.
Nhậm Thiên Thanh có thể chặn được ba viên đạn của Trần Binh, sau đó anh ta cũng không có ham chiến, mà là xoay người chuẩn bị rời đi.
“Ngăn anh ta lại.”
Trần Binh gầm lên một tiếng, mười mấy người nhóm Thanh Cảnh Môn lập tức vây lấy Nhậm Thiên Thanh.
Nhưng Nhậm Thiên Thanh chỉ dùng một đao quét qua đám người, trong nháy mắt một nhóm người Thanh Cảnh Môn đều bay ra, sau đó dùng tốc độ cực nhanh lao ra khỏi đám người, vượt qua bức tường rời đi.
Toàn bộ cả quá trình anh ta làm một mạch vô cùng lưu loát, hoàn toàn ở trong trạng thái người chắn thì giết người, thần chắn thì giết cả thần.
E là bây giờ cả Thanh Cảnh Môn này, ngoại trừ Trần Hùng ra thì chẳng còn bất kỳ ai có thể ngăn được anh ta lại.
Tuy nhiên, từ lúc Nhậm Thiên Thanh bị La Đồ phát hiện đến lúc anh ta chạy đi mất, trước sau cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901368/chuong-1731.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.