Truy Phong bước đến trước mặt Nguyễn Kiền Bá, lôi kéo ông ta đứng dậy.
Hắn ta vẫn kiên quyết không chịu buông Lạc Hà ra, Truy Phong thấy thế liền thở dài.
“Loại người như ông mà cũng có thể gặp được người phụ nữ vì mình mà chết, vận khí của anh quả thực không tồi!”
Nguyễn Kiền Bá đột nhiên ngẩng đầu nhìn Truy Phong nói.
“Sao cậu không tới đây sớm hơn? Nếu cậu xuất hiện sớm hơn, cô ấy cũng sẽ không chết.”
Lúc này, Nguyễn Kiền Bá dường như không biết cách nào có thể trút được nỗi uất ức trong lòng, liền quay sang trách cứ Thanh Cảnh Môn.
Truy Phong cảm thấy buồn cười, nói.
“Chính ông không có năng lực bảo vệ người phụ nữ của mình, vậy mà còn dám quay sang trách cứ chúng tôi?”
“Nguyễn Kiền Bá, ông ngàn lần cũng đừng quên là ai đã giết người người phụ nữ của ông, là ai đã phái con Sói vàng đó tới?”
Nhất thời Nguyễn Kiền Bá liền lâm vào trầm mặc.
Truy Phong cũng không có thời gian ở đó nghe ông ta trách cứ bậy bạ, dù sao bây giờ trên vai ông ta vẫn còn bị cắm một thanh phi đao.
Hai mươi phút sau, toàn bộ biệt thự của nhà họ Nguyễn đều đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau đó biệt thự bị trực tiếp niêm phong, những người còn lại bị người của Thanh Cảnh Môn trực tiếp áp giải về.
“Nhà họ Nguyễn lần này xem như tiêu rồi.”
Trên tòa nhà bên này, Trần Hùng đặt chiếc ống nhòm quân sự trên tay xuống, nói với Nghiêm Hưng Đằng bên cạnh.
“Đi nào người anh em, trò chơi đã chính
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901361/chuong-1724.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.