Ông Mộng Lan trả lời: “Nghiêm Hưng Đằng, nếu anh đã không biết về món đồ đó thì chúng ta đừng nhắc tới chuyện này nữa.”
“Không, chúng ta nhất định phải nói.”
Nghiêm Hưng Đằng vô cùng dứt khoát: “Mộng Lan, em nhất định phải nói rõ chuyện này cho anh, như vậy anh mới biết mình rốt cuộc có thể giúp được hay không.”
“Vậy…được rồi.”
Ông Mộng Lan sắp xếp lại từ ngữ, nói: “Em nghe cha nói đó là một con dao găm, hình như tên là Long Khuyết gì đấy.”
“Long Khuyết!” Nghiêm Hưng Đằng ngẩn người: “Thứ em nói tới chính là con dao Long Khuyết mà cha anh dùng để điêu khắc tượng gỗ sao?”
“Đúng.” Ông Mộng Lan gật đầu nói: “Nghe nói, con dao Long Khuyết này là một món thần binh, chém sắt như chém bùn, bất khả chiến bại. Chú Nghiêm trong một dịp tình cờ, may mắn có được nó từ chỗ một bậc thầy điêu khắc gỗ đức cao vọng trọng. Đối với một người luyện võ, món đồ này là thần binh lợi khí, có nó trong tay, lực chiến đấu tăng lên rất nhiều. Song, chú Nghiêm lại là người không thích võ thuật mà lại yêu thích các loại nghệ thuật điêu khắc, bởi thế chú ấy vẫn luôn dùng con dao Long Khuyết đó để điêu khắc.”
“Mà em còn nghe nói, năm đó Nhậm Thiên Thanh từng tìm tới cha anh dò hỏi chuyện về dao Long Khuyết, muốn có được nó nhưng lại bị từ chối. Sau đó, cũng vì tìm kiếm con dao găm này mà anh ta bắt tay với bốn gia tộc lớn, tiêu diệt cả nhà họ Nghiêm,.”
Nói tới đây, Ông Mộng Lan kéo tay Nghiêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901333/chuong-1696.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.