Khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt này, Truy Phong cũng hoảng sợ.
“Môn Chủ, xảy ra chuyện gì vậy?”
Nhìn mười mấy người đàn ông nằm ngang dọc khắp nơi, Truy Phong kinh ngạc vô cùng.
“Cậu chủ nhà họ Thẩm kia bảo người đến xử lý tôi bị tôi đánh gãy một chân.”
“Thẩm Tăng Lập?”
Truy Phong nhíu mày: “Anh ta thật to gan, dám làm môn chủ anh không vui, nhà họ Thẩm anh ta đây là muốn chết sao?”
“Môn Chủ, Môn Chủ gì?”
Triệu Hiền Quyên vẻ mặt kinh ngạc nhìn Trần Hùng: “Trần Hùng, cậu là Môn Chủ gì?”
“Lát nữa nói với cậu sau.”
Trần Hùng cười cười, sau đó phân phó Truy Phong xử lý hiện trường, mà anh lại mang theo Triệu Hiền Quyên một lần nữa tiến vào Trang viên Phỉ Thúy.
“Năm đó vẫn nghe Nghiêm Hưng Đằng nói cha cậu ấy muốn xây dựng một vườn Minh Viên ở tỉnh Đông Thành, khi đó cho rằng ông ấy đang đùa, lại không nghĩ tới ông ấy lại thật sự làm được.”
“Tám năm rồi tớ chưa đến đây, chúng ta hãy đi dạo một lần nữa đi.”
Triệu Hiền Quyên có chút hoảng hốt gật đầu, nói: “Trần Hùng, thật sự không có chuyện gì sao?”
“Hãy yên tâm, không sao đâu.”
Hai người sóng vai đi bên trong trang viên Phỉ Thúy này, hiện giờ toàn bộ trang viên đã bị Trần Hùng mua, kế tiếp chờ Nghiêm Hưng Đằng trở về, Trần Hùng muốn tự tay đem sơn trang này giao cho anh ta.
Hai người ở trong Trang viên Phỉ Thúy đi dạo một hồi, trên đường cũng nói không ít chuyện về Nghiêm Hưng Đằng.
Hai năm trước, hơn ba mươi người nhà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901318/chuong-1681.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.