Mà lần này Quân Minh Hoàng lợi dụng cơ hội này làm náo loạn phương bắc của Thanh Cảnh Môn hơn hai năm. Trong hai năm qua đám người tạo phản đã liều lĩnh cướp đoạt một được số tiền lớn.
Tất cả những thứ này thật ra đều nằm trong tính toán của Quân Minh Hoàng, cho dù bọn họ có cướp đoạt được bao nhiêu đi nữa thì sau này tất cả đều sẽ bị tịch thu.
Bằng cách này, toàn bộ năm trăm sáu mươi tỷ đã được chuyển vào tài khoản của Thanh Cảnh Môn, hà cớ gì lại không làm chuyện này?
Đây chính là cái mà Trần Hùng gọi là “nuôi lợn”, vậy thì bọn tạo phản chính là lợn.
Bây giờ lợn đã béo, đã đến lúc nên được thu hoạch.
Thanh Long nói tiếp: “Tôi vẫn không hiểu, tại sao hai năm trước ông chủ có thể dự đoán chính xác một người như Trần Hùng sẽ xuất hiện. Nếu như không có Trần Hùng thì e rằng lần này sẽ rất khó dọn dẹp đống hỗn loạn ở phía bắc của Thanh Cảnh Môn.”
Trong mắt của Thanh Long, Quân Minh Hoàng đúng là một vị thần, thậm chí ông ta còn nghi ngờ rằng Quân Minh Hoàng có khả năng của một nhà tiên tri.
Quân Minh Hoàng lại bắt đầu cười to nói: “Trong Tứ Hoàng, có một lão ăn mày được gọi là Vua ăn mày. Ông ta là thầy của Trần Hùng và cũng là bạn tốt của tôi.”
Thanh Long như bị sét đánh!
“Vì vậy mà, từ hơn hai năm trước, ông chủ và Vua ăn mày đã dự định để Trần Hùng bước vào Thanh Cảnh Môn.”
Quân Minh Hoàng không có giải thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901287/chuong-1650.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.