Lương mỗi năm của bọn họ chỉ có mấy trăm triệu, so với năm trăm sáu mươi tỷ này thì tranh đoạt bao nhiêu tiền trong đời đến bao giờ mới có, con số này đối với bọn họ có thể nói là không thể tưởng tượng nổi.
“Môn chủ, toàn bộ số tiền đã bị tịch thu đến Thanh Cảnh Môn ở phía bắc của chúng ta. Kế tiếp, ngài định phân phát tiền như thế nào? Sẽ tăng lương cho chúng tôi chứ?”
Thực tế, trên đời này không có ai là không yêu tiền.
Ngay cả Truy Phong và La Đồ cũng yêu tiền, nhưng quân tử yêu tiền một cách đúng mực và họ có nguyên tắc riêng.
Trần Hùng ha hả cười nói: “Tôi cũng muốn dùng số tiền này tăng lương cho các anh em. Thậm chí còn muốn các anh em trực tiếp chia nhau số tiền này, nhưng không phải tôi nói là được.”
Truy Phong và những người khác đều giật mình: “Môn Chủ, tại sao?”
Cuối cùng Trần Hùng cũng hiểu ra điều gì đó.
Biết vì sao Quân Minh Hoàng lại để cho lục đục Thanh Cảnh Môn ở phía bắc kéo dài tới hai năm, bây giờ rốt cuộc anh cũng hiểu ra.
Không hổ danh là Quân Minh Hoàng, nước cờ mà ông ta chơi thật sự không chê vào đâu được.
Thanh Cảnh Môn đúng là đang xa sút, nhưng sau thời gian này, Thanh Cảnh Môn có thể thực sự hoàn toàn thoát khỏi chữ nghèo.
“Đại ca đang nuôi heo!” Trần Hùng cảm khái thở dài, trong lòng cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng mà không thể tránh khỏi.
Cùng lúc đó, trong ngôi nhà cổ kính ở Thành phố Minh Thành.
Dưới gốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901285/chuong-1648.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.