"Cái này..."
"Người anh em, cậu xem mấy thứ này tôi cũng không dùng được, cậu lấy đi đi, yên tâm, tôi sẽ không nói với người khác, chỉ cần cậu cho tôi mượn điện thoại gọi một lát, thứ này sẽ là của cậu."
"Mau, đừng do dự nữa, cơ hội chỉ có một lần, ngoài ra, cậu canh giữ tôi ở đây, cũng không cần lo lắng tôi sẽ làm trò ngu ngốc gì đó đâu, nếu như cậu phát hiện lời tôi nói có gì đó bất thường thì cậu có thể lấy điện thoại lại. "
Nói rồi, Tiêu Tứ lại giở trò cũ, ném chiếc nhẫn ban chỉ màu huyết ngọc ra ngoài.
Thành viên Thanh Cảnh Môn đó cũng là một người tham lam, thấy thứ quý giá như vậy bị ném ra ngoài, anh ta đương nhiên là sợ nó rơi vỡ, thế là không hề do dự mà đưa tay ra, đón lấy chiếc ban chỉ huyết ngọc đó.
Đây là nhẫn ban chỉ đeo trên tay Tiêu Tứ, anh ta cũng không phải lo thứ đồ này là đồ giả, nhất thời, trên gương mặt của người này hiện lên một tia kích động.
Anh ta lấy điện thoại ra, sau đó mở khóa, rồi đưa vào trong cho Tiêu Tứ: “Ông Tứ, tôi có thể mặc kệ nguy cơ rơi đầu mà đưa cho ông mượn, ông phải mau lên đấy.”
Tiêu Tứ cầm lấy điện thoại, rồi vội vàng cảm ơn: "Yên tâm đi, người anh em, tôi sẽ trả lại cho cậu nhanh thôi."
Thành viên của Thanh Cảnh Môn đó không ngừng say sưa dòm ngó chiếc nhẫn ban chỉ màu huyết ngọc trong tay.
Còn Tiêu Tứ thì lui lai một góc trong phòng giam, nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901275/chuong-1638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.