Trần Hùng híp mắt lại và nói: "Ai vậy?"
"Tôi là Tả Bất Phàm."
“Ồ, là chủ quản Tả ư?” Trần Hùng cười: “Sao đột nhiên ông lại nhớ đến và gọi điện thoại cho tôi vậy? Hình như đây cũng không phải là tác phong làm việc của chủ quản Tả mà nhỉ.”
Khi nghe thấy từ chủ quản Tả này, Diệp Phi và Lạc Siêu ở bên cạnh theo bản năng cảm thấy có chút căng thẳng.
Sau chuyện ngày hôm nay, mối quan hệ giữa nhóm người của Tả Bất Phàm và Trần Hùng có thể nói là như nước với lửa. Là người thì đều có thể thấy rằng Tả Bất Phàm mà gọi điện cho Trần Hùng thì chắc chắn là có âm mưu gì đó.
Tả Bất Phàm ở đầu bên kia điện thoại cười và nói: "Môn chủ, ngài xem ngài nói gì kìa. Tôi là thuộc hạ của ngài nên gọi điện cho ngài đâu có gì sai chứ. Môn chủ à, chuyện xảy ra hôm nay là chúng tôi đã làm không đúng và chúng tôi cũng biết sai rồi, cho nên muốn xin môn chủ cho chúng tôi một cơ hội."
"Ồ, biết sai rồi ư? Vậy ông nói cho tôi nghe xem các người đã sai ở đâu nào?"
Ngay khi lời này được nói ra, trong chớp mắt, Tả Bất Phàm ở đầu dây bên kia có chút cứng họng. Mẹ kiếp, đây vốn chỉ là một lời nói lịch sự mà thôi. Tại sao Trần Hùng còn nghĩ nó là thật vậy?
Sai ở chỗ nào ư? Cho dù Tả Bất Phàm biết rõ ràng bản thân sai ở đâu nhưng ông ta cũng sẽ không nói ra.
Trần Hùng có thể cảm nhận được sự bối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901262/chuong-1625.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.