"Cậu giết Long Anh Khoa, vì sao không bị trừng phạt?"
Sau khi kinh ngạc, La Đồ và Trần Binh nửa tin nửa ngờ nhìn Trần Hùng, có chút khó hiểu.
Trần Hùng giải thích đơn giản rõ ràng: "Bởi vì tôi là môn chủ của Thanh Cảnh Môn phương bắc, quy định của Thanh Cảnh Môn, môn chủ của bốn phương có quyền chém trước tấu sau."
Hai người Trần Binh có chút ngạc nhiên, cho dù môn chủ bốn phương có quyền lợi chém trước tấu sau, nhưng đó chính là con trai của đại trưởng lão, tên Long Anh Quang kia sẽ dễ dàng buông tha cho Trần Hùng như vậy sao?
Nhưng sự thật chính là, Trần Hùng hoàn hảo không chút sứt mẻ gì đứng ở đây, còn được nhậm chức.
"Vì sao cậu lại được chọn trúng làm môn chủ phương bắc?" Trần Binh hỏi.
"Bởi vì tôi bắt được Thần Hổ, về phần nguyên nhân khác, anh phải hỏi Quân Minh Hoàng."
“Cái gì, Thần Hổ thật sự là do cậu bắt được? Không phải người khác bắt Thần Hổ, rồi cậu nhận công lao lên người mình chứ?"
"Ha ha, các người đều cho rằng như vậy sao?" Trần Hùng cảm thấy có chút buồn cười.
"Điều đó không có khả năng."
Trần Binh và La Đồ đều không quá nguyện ý tin cái sự thật này, bọn họ nhìn thế nào cũng thấy Trần Hùng chỉ là một thằng nhóc chưa mọc đủ lông, cho dù kỹ thuật bắn súng không tồi, làm sao có khả năng bắt được Thần Hổ?
Trước đây Thần Hổ chính là người lãnh đạo trực tiếp của bọn họ, cho nên Thần Hổ mạnh cỡ nào, trong lòng hai người này đều có một cán
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901239/chuong-1602.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.