Hơn nữa, chưa kể đến việc bây giờ Phùng Tuyết đang được một người có bản lĩnh nhất của tập đoàn Ngọc Thanh chống lưng, cho dù là không có tập đoàn Ngọc Thanh đi nữa thì Phùng Tuyết cũng sẽ không vì một vị trí cao mà bán rẻ thân mình, cô ta cũng có điểm giới hạn của riêng mình.
“Xin lỗi ông Bành Khôi, tôi thật sự không phải là loại người như ông tưởng tượng.”
Phùng Tuyết nói xong liền quay người rời đi.
Bành Khôi cau mày, ông ta không ngờ rằng Phùng Tuyết lại từ chối lời đề nghị này một cách đơn giản như vậy.
Tuy nhiên, làm sao ông ta có thể để cho Phùng Tuyết đi dễ dàng như thế được.
Vì vậy, ông ta liền đuổi theo Phùng Tuyết và chặn cô ta lại.
“Cô Phùng Tuyết, có thể cô là một người thận trọng nên bây giờ có lẽ cô vẫn chưa thể chấp nhận được loại quy tắc này, nhưng mà cô đã từng nghe qua câu hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi chưa, trong giới giải trí này, có ngôi sao nào mà không muốn có một vị trí cao chứ?”
“Không lẽ, bây giờ cô chỉ mới có một chút thành công mà đã thỏa mãn rồi sao, cô thật sự không muốn trở thành siêu sao Quốc Tế à?”
Phùng Tuyết nghe vậy liền cau mày nói: “Ông Bành Khôi, tôi không cần đến miếng bánh lớn đó của ông, hơn nữa tôi tin rằng với sự cố gắng nỗ lực của bản thân, thì đến một ngày nào đó, tôi sẽ có được mọi thứ mà mình muốn.”
“Thật sự là không cần suy nghĩ nữa sao?” Bành Khôi nheo mắt.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901175/chuong-1538.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.