Thật sao?” Viễn Trọng Chi hỏi lại một câu: “Cháu nhìn ra từ đâu, từ tấm bản đồ này sao?”
“Không, một loại trực giác.”
Bầu không khí trong thư phòng đột nhiên trở nên nặng nề hơn, mãi đến rất lâu sau, Trần Hùng mới mở miệng lần nữa: “Chú Viễn, chú cũng không vui vẻ giống như bề ngoài, bao gồm cả mẹ nuôi, cháu luôn cảm giác trong lòng bà ấy giấu diếm gì đó.”
“Nói cho cháu, có phải hai người đã gặp phải phiền phức gì chứ?”
“Không có, chú thấy cháu nghĩ nhiều quá rồi.”
Viễn Trọng Chi lắc đầu liên tục, lập tức chuyển đề tài, nói: “Trần Hùng, hiện tại phương Nam đã bình ổn xuống, giống như ban đầu chúng ta đã nói vậy, nếu cháu muốn đấu với nhà họ Trần ở phương Bắc, trước tiên nhất định phải nắm giữ phương Nam.”
“Bây giờ tuy cháu không phải là vua của phương Nam, nhưng chỉ cần cháu mở miệng, ba nhà ở phương Nam nhất định sẽ không từ chối.”
“Không cần.”
Trần Hùng lại khoát tay nói: “Phương Nam mới trải qua một trận chiến khốc liệt như vậy, cần phải khôi phục nguyên khí, cho nên, không thích hợp làm chuyện lớn, hơn nữa hiện tại cháu cũng không tới phương Bắc, cuối cùng tình huống như nào còn không ai nắm rõ được, đến lúc thực sự cần thiết, mọi người tới giúp đỡ cũng không muộn..”
Viễn Trọng Chi gật đầu nói: “Có điều Trần Hùng, trước đây, chú cũng tìm hiểu một vài tin tức từ các phương diện của nhà họ Trần ở phương Bắc, có người nói bây giờ nhà họ Trần là dòng họ phú hào bậc nhất, nếu như cháu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901168/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.