“Vậy được rồi.”
Trần Hùng cuối cùng vẫn đồng ý xuống dưới, sau đó rời khỏi sân thượng, đi xuống tầng dưới.
“Cậu ba!”
Thấy Trần Hùng xuống dưới, Bôn Lôi trước tiên đứng lên chào hỏi với Trần Hùng.
Trần Hùng trả lời: “Gọi tôi Trần Hùng là được, tôi không phải cậu ba gì đó.”
Bôn Lôi có chút lúng túng, sau đó nói: “Ông chủ, tôi ra ngoài ngắm pháo hoa.”
Sau đó Bôn Lôi cũng rời đi đầu không ngoảnh lại, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người Trần Tôn Long và Trần Hùng, không khí nháy mắt lại trở nên lúng túng dị thường.
Cặp cha con này, tính ra cũng đã hơn mười năm chưa có chân chính gặp mặt.
Lúc này gặp lại, đã không còn loại tình cảm như năm đó từ lâu rồi.
Sau một khoảng thời gian trầm mặc rất lâu, cuối cùng Trần Hùng vẫn là dẫn đầu mở miệng, nói: “Đêm nay đến đây, là muốn gặp Thanh Thảo sao, nếu đã gặp được, vậy ông cũng có thể đi rồi.”
Trong lòng Trần Tôn Long đột nhiên lộp bộp một chút, có lẽ ông ta cũng đã nghĩ câu đầu tiên con trai mình nói chính là hạ lệnh đuổi khách, thế cho nên ngay từ đầu ông ta cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Nhưng, lúc chân chính nghe thấy câu này, trong lòng ông ta vẫn giống như là bị kim đâm.
“Thanh Thảo rất xinh đẹp, rất đáng yêu, Ngọc Ngân nhân cũng rất tốt, con cũng đã tìm một người vợ tốt, cha thật sự rất vui thay cho con.”
“Không cần thiết.” Giọng điệu của Trần Hùng vẫn lạnh lùng như trước.
Trần Tôn Long có thể rõ ràng cảm nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901162/chuong-1525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.