Chương trước
Chương sau
“Bởi vì ông ấy là ông nội của cháu đấy.” Bôn Lôi đứng một bên nói: “Thanh Thảo không nhớ ông nội sao?”
“Ông nội?”
Trong lời nói của Lâm Thanh Thảo tràn đầy cảm giác xa lạ, trong trí nhớ của bé, chưa từng có sự tồn tại của ông nội, nhưng cũng không biết tại sao, Lâm Thanh Thảo vào thời khắc này lại nhìn Trần Tôn Long vô cùng thân thiết.
“Thanh Thảo...ông nội có thể ôm cháu một cái không?”
Lâm Thanh Thảo lùi lại phía sau một bước theo bản năng, bởi vì từ nhỏ Lâm Ngọc Ngân đã dạy nó, không được nói chuyện với người lạ, bây giờ Lâm Thanh Thảo nói nhiều như thế đã xem là phạm giới rồi.
Nhưng mà, nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Trần Tôn Long, Lâm Thanh Thảo lại như ma xui quỷ khiến gật đầu.
Sau đó, Trần Tôn Long ôm Lâm Thanh Thảo vào lòng.
“Ông nội, tối nay cha mua cho Thanh Thảo rất nhiều pháo hoa, chúng ta cùng nhau đi xem pháo hoa đi.”
“Ừ.”
Trần Tôn Long gật đầu, ông ta không thể nào từ chối yêu cầu của cháu gái mình.
Sau đó, ông ta liền bế Lâm Thanh Thảo, cùng với Bôn Lôi đi về phía biệt thự.
“Ông là ai, mau thả Thanh Thảo xuống.”
Bọn họ vừa đi đến, Lưu Ánh Nguyệt và Lâm Phương Dung cùng mấy người nữa mặt đầy căng thẳng xông đến.
Vừa rồi Lâm Thanh Thảo vừa chớp mắt đã không thấy bóng dáng, bọn họ đang tìm kiếm khắp nơi, bây giờ đột nhiên nhìn thấy một người lạ bế Lâm Thanh Thảo, Lưu Ánh Nguyệt đương nhiên rất căng thẳng.
Lâm Thanh Thảo liền vội vàng nói: “Bà ngoại, ông cụ này nói, ông ấy là ông nội của con!”
“Ông nội.....”
Mấy người Lưu Ánh Nguyệt đồng tử đều co lại, nhìn Trần Tôn Long và Bôn Lôi đứng bên cạnh ông ta, hai người vừa nhìn liền biết đều là những người không tầm thường.

Trong nháy mắt, Lưu Ánh Nguyệt phản ứng trở lại, không lẽ người này chính là cha của Trần Hùng?
Chủ nhân của nhà họ Trần, người đã từng trơ mắt nhìn con trai của chính mình bị đuổi ra khỏi gia tộc, hơn nữa còn bị người ta truy sát, lại thờ ơ không chút động lòng.
“Thanh Thảo, qua đây.”
Mấy người Lưu Ánh Nguyệt theo bản năng có chút sợ hãi, bọn họ không dám lại gần Trần Tôn Long, cho nên hy vọng Trần Tôn Long thả Lâm Thanh Thảo xuống, để Thanh Thảo qua bên đấy.
“Ông ơi, bà ngoại gọi cháu, ông để Thanh Thảo xuống đi.”
“Ừ.”
Trần Tôn Long lại không hề từ chối, liền bỏ Lâm Thanh Thảo xuống, sau đó Lâm Thanh Thảo liền chạy nhanh về phía Lưu Ánh Nguyệt.
Lưu Ánh Nguyệt liền ôm Lâm Thanh Thảo, quay người bước đi, thậm chí không nhìn thêm Trần Tôn Long thêm cái nào nữa.
Phản ứng này, đủ thể hiện rõ ràng Lưu Ánh Nguyệt đối với Trần Tôn Long khó chịu như thế nào.
Sự thật cũng là như thế, Trần Hùng đã từng gặp Lưu Ánh Nguyệt bọn họ biết rất rõ ràng, cho nên đã từ rất lâu về trước, với tính cách thẳng thắn của Lưu Ánh Nguyệt càng ghét đám người nhà họ Trần kia.
Nếu không phải cảm thấy trên người hai người này phát ra một loại khí thế bức người, sợ rằng Lưu Ánh Nguyệt bây giờ đã chỉ thẳng vào mặt của Trần Tôn Long bắt đầu mắng rồi.
Lâm Phương Dung và Lâm Văn Dương bọn họ cũng đang nhìn Trần Tôn Long, lùi lại sau theo bản năng, có thể nhìn ra được bọn họ ngay lúc này trong lòng có chút kiêng kị.
Trần Tôn Long lộ vẻ có chút ngượng ngùng, mà Bôn Lôi ở bên cạnh nói: “Cậu ba ở bên kia!”
Lúc này, Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân ở cổng lớn biệt thự đã nhìn thấy Trần Tôn Long, bọn họ cũng vô cùng kinh ngạc khi Trần Tôn Long lại xuất hiện ở nơi này vào ngày ba mươi tết.
Khi nhìn thấy Trần Tôn Long xuất hiện, tâm trạng vốn đang tốt của Trần Hùng dường như đột nhiên biến mất, đổi thành vô cùng u ám.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.