“Con mới vừa nghe điện thoại của ai vậy? “ Lâm Danh Sơn hỏi.
“Điện thoại, điện thoại gì?” Lâm Phương Dung vô thức ném điện thoại sang một bên.
“Đừng gạt cha, cha mặc dù lớn tuổi, nhưng là lỗ tai của cha cũng không có điếc, Phương Dung, nói cho cha biết, con mới vừa nghe điện thoại của ai?”
“Là một người bạn.” Lâm Phương Dung nói: “Là bạn làm ăn, con muốn nhờ cậy anh ta giúp xoay chuyển tình thế khó khăn này.”
“Con đừng suy nghĩ lung tung nữa.” Lâm Danh Sơn thở dài một hơi: “Người dù sao cũng không nên cứ sống ở trong mộng, sau lễ mừng năm mới con chuẩn bị tốt chút kêu cho Ngọc Ngân sắp xếp cho con một phần công việc, thực tế hơn chút.”
Vẻ mặt Lâm Phương Dung liền trở nên xám xịt hẳn, bà ta cúi đầu thấp xuống yếu ớt, nói: “Con biết rồi, cha.”
“Đi ngủ sớm một chút đi.”
Lâm Danh Sơn xoay người rời khỏi phòng, thời điểm đi tới cửa, ông ta lại đột nhiên ngừng lại.
“Phương Dung.”
“Dạ, cha?”
“Nhớ kỹ, làm người phải hiểu rằng có ơn tất báo, ở thời điểm chúng ta khó khăn nhất, một nhà Ngọc Ngân bằng lòng chứa chấp chúng tat, phần ân tình này con vẫn phải nhớ kỹ.”
“Cha mặc kệ mới vừa rồi con nói chuyện điện thoại cùng ai, nhưng mà cha hi vọng con đừng làm việc gì có lỗi với một nhà Ngọc Ngân.”
Lâm Phương Dung gật đầu nói: “Con hiểu mà cha, cha yên tâm đi.”
“Biết là tốt rồi.”
Một đêm qua đi, sáng ngày hôm sau, phía ngoài cửa xuất hiện một lớp tuyết trắng, lại nói, thành phố
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901154/chuong-1517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.