Nhưng đối với điện chủ của điện Đức Hoàng như Trần Hùng mà nói, chút tiền này quả thực không thấm vào đâu, cho nên, chuyện này căn bản không thể khơi dậy được dục vọng sâu thẳm trong lòng của Trần Hùng.
“Đúng vậy, anh là điện chủ của điện Đức Hoàng, ha ha, tôi thật sai lầm.”
Thần Hổ cười cưới lớn, đột nhiên: “Tôi hơi đói rồi, có thể đút cho tôi một chút đồ ăn được không?”
Trần Hùng chau mày, anh như đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: “Thần Hổ, trước kia ông có chết cũng phải để hai thủ hạ của ông đi, ông muốn làm gì?”
“Tối đối với bọn họ trọng tình trọng nghĩa.”
“Không đúng, nếu ông trọng tình trọng nghĩa thì năm đó đã không làm ra chuyện không bằng loài cầm thú như vậy?”
Trần Hùng đột nhiên có một dự cảm không lành.
Anh không đút cho Thần Hổ ăn nữa mà quay người rời khỏi đó luôn.
Sau đó, anh gọi điện cho Tả Quang Đông, lúc đó Tả Quang Đông đã ngủ rồi, điện thoại kêu lên, khiến anh có chút tức giận.
Có điều khi nhìn thấy điện thoại của Trần Hùng gọi đến, Tả Quang Đông lập tức trở nên nghiêm túc.
“Có chuyện gì thế, thủ lĩnh?” Tả Quang Đông hỏi.
Trần Hùng hỏi: “Tả Quang Đông, đưa Thần Hổ trở về Vạn Hoa là chuyến bay lúc nào?”
“Trưa ngày mai, sao vậy?”
“Từ đây ra sân bay, mất bao nhiêu lâu?”
“Ba tiếng.” Tả Quang Đông trả lời: “Thành phố chỗ chúng ta không có sân bay quốc tế, nên phải đi sang thành phố bên cạnh.”
“Thay đổi tuyến đường, giúp tôi liên lạc với một người lái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901110/chuong-1473.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.