“Hối hận năm đó đã có ý đồ xấu, đi vào con đường không có đường lui.”
Trần Hùng vươn vai một cái, nói: “Năm đó nếu như ông không có ý đồ đen tối, thành thật phối hợp với chính phủ vận chuyển số vàng ấy về, thì đến hôm nay ông vẫn là một trong những Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn, trong tay có quyền lực không nhỏ, hơn nữa, bên cạnh còn có các anh em kề vai sát cánh sinh tử có nhau, cảm giác đó, không phải là rất tốt sao?
“Hừ...”
Thần Hổ cười lạnh, nhưng trong tiếng cười lại không thể đoán ra được ý của ông ta là gì.
“Tôi kể cho anh nghe một câu chuyện.” Thần Hổ nói.
“Được thôi.” Trần Hùng nói: “Là câu chuyện liên quan đến ông đúng không?”
“Đúng.”
Thần Hổ nói: “Hồi nhỏ tôi rất nghèo, lúc đó khi tôi đi học, rất đa tài, hơn nữa lại rất nỗ lực, mỗi lần kiểm tra đều đứng đầu lớp.”
“Lần đó trường tôi có trợ cấp, tất cả mọi người đều tưởng rằng tôi có thể nhận được tiền trợ cấp đó, nhưng về sau tôi lại không nhận được, anh có biết tại sao không?”
“Không biết!” Trần Hùng lắc đầu.
Thần Hổ nói: “Bởi vì trong lớp tôi có một người, là con trai của lãnh đạo, cho nên cậu ta đã chiếm mất trợ cấp của tôi.”
“Ồ.” Trần Hùng đáp một tiếng: “Khá đáng thương, nhưng đó là chính là sự thực, về sau thì sao?
“Sau đó tôi rất tức giận, đi tìm thầy giáo hỏi cho ra nhẽ, nhưng không ai hiểu cho tôi, buổi chiều khi tan học, tôi lại còn bị cậu học sinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901108/chuong-1471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.