Trần Hùng uống hết trà trong tách, nhìn xung quanh đang ồn ào náo nhiệt, thổn thức nói: “Một tấn vàng, nếu dựa theo giá thị trường bây giờ là hơn 1050 tỷ.”
“Thật là không ngờ, một trong Môn Chủ tứ phương của Thanh Cảnh Môn lại phản bội niềm tin của chính mình, phản bội tổ chức của chính mình chỉ vì hơn 1050 tỷ!”
“Chỉ vì hơn 1050 tỷ?”
Thanh Long bật cười, ông ta cười ha hả, trong tiếng cười ngập tràn sự bất đắc dĩ.
Cũng đúng, đám người điện Đức Hoàng ở nước ngoài như Trần Hùng nắm trong tay tài sản mấy nghìn tỷ, còn sở hữu cả tập đoàn với hàng loạt công ty con dưới trướng ở trong nước, trong mắt Trần Hùng có lẽ tiền cũng chỉ là một con số thôi.
Mà chưa cần nói đến Trần Hùng, chỉ cần tìm đại một dòng họ có quyền thế ở vùng phía nam này thôi, đối với những nhà như thế thì 1050 tỷ chẳng là gì cả.
Nhưng đó chính là sự cách biệt giàu nghèo trên đời này, có những người cố sống cố chết cả đời cũng không bằng được một bữa tiệc rượu của những nhà quyền quý.
Thanh Long nói: “Trần Hùng, cậu cũng thấy đấy, Thanh Cảnh Môn chúng tôi nhìn thì hoành tráng, cũng nắm trong tay quyền lực không nhỏ, bàn về sức mạnh thì chỉ cần một trong Môn Chủ tứ phương chúng tôi là có thể dễ dàng đàn áp gia tộc quyền thế cả một vùng.”
“Nhưng dù thế nào thì chúng tôi cũng chỉ là người làm công ăn lương thôi.”
“Làm công ăn lương sao mà so được với những người làm ăn kinh doanh như cậu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901048/chuong-1412.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.