Nhưng cái giá của trận chiến này, thật sự quá lớn.
Cao thủ đông đảo của nhà họ Lôi thương vong hơn một nửa, phủ Trạng Nguyên thương vong quá nửa, cao thủ nhà họ Kiều hầu như bị diệt hoàn toàn, cao thủ nhà họ Viễn thương vong hơn một nửa, Hang Sói cũng thương vong thê thảm như vậy... Cuối cùng, thắng lợi mà trận đánh này có được, là xác chết khắp nơi.
Cho dù là Trần Hùng, cũng xém chút nữa là mất mạng trong tay Thái Tuế.
Thế nhưng cuối cùng, bọn họ vẫn tiếp tục sống sót.
Lúc này đã quá nửa đêm, đám mây đen bao phủ phía trước mặt trăng dần dần tan biến, ánh trăng bắt đầu trở nên mềm mại hiền hòa, tỏa ánh sáng lên hòn đảo nhỏ.
Trên một ngọn đồi nhỏ phía bên kia, đám người Thanh Long và Mã Dương dùng kính viễn vọng quân dụng quan sát toàn bộ quá trình của trận đại chiến này.
Xem đến phút cuối cùng, Mã Dương không thể nói ra được câu gì, còn Thanh Long cũng yên lặng một lúc lâu.
“Quá mạnh mẽ.”
Một lúc lâu sau, Thanh Long mới nhịn không được thốt ra ba chữ như vậy, giọng điệu tràn đầy ý cảm phục.
Nhìn vào thực lực mạnh mẽ của Trần Hùng và Thái Tuế, Thanh Long hổ thẹn mình không bằng, mà không chỉ có mình ông ta, sợ rằng cả Thanh Cảnh Môn này, cũng không tìm được một người có thể sống sót sau khi chiến đấu với hai người bọn họ.
“Trần Hùng... thắng rồi”
Mã Dương tự châm cho mình một điếu thuốc, vào lúc đốt thuốc ông ta phát hiện hai tay mình đang không tự chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901030/chuong-1394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.