Viễn Trọng Chi lắc đầu, nói: “Lúc chú còn trẻ, cũng từng có suy nghĩ muốn đứng đầu phía nam, nhưng khi ấy chú có dã tâm mà lại chẳng đủ sức, vả lại lòng cũng còn vướng bận.”
“Ý chú là mẹ nuôi sao ạ?”
“Bà ấy cũng chỉ là một phần.” Viễn Trọng Chi hít sâu một hơi, nói: “Lúc mẹ nuôi cháu bị bệnh, chú chẳng còn dã tâm gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh bà ấy, yên ổn sống cho hết đời. Nhưng khi nhìn thấy sức khoẻ bà ấy ngày càng yếu đi, chú nhận ra cho dù là tâm nguyện đơn giản nhất cũng khó lòng hoàn thành.”
“Nhưng may còn gặp thằng nhóc nhà cháu, không chỉ chữa khỏi bệnh cho vợ chú mà trong thời gia ngắn như vậy đã đưa mọi người tới mức này, đứng đầu phương nam cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Cho nên, trận chiến này dù Viễn Trọng Chi chú không thể tham gia, chú cũng phải tận mắt chứng kiến mới được.”
Trần Bình cười nói: “Thật ra suy nghĩ bây giờ của cháu với chú cũng không khác nhau nhiều lắm, bình thường mới là điều yên ổn và tốt nhất nhưng hiện thực đôi lúc lại khiến chúng ta thân bất do kỷ.”
Trần Hùng thẳng người nghiêm túc chắp tay với Viễn Trọng Chi: “Chú Viễn, nếu như trận chiến này chúng ta thắng, vạy mọi chuyện tiếp theo liền giao cho chú.”
“Nếu cháu thật sự không muốn xưng bá phía Nam vậy vị trí vua phía Nam kia thì sao?” Viễn Trọng Chi hỏi.
“Vua phía Nam có thể so sánh được với chủ Điện Thiên Vương được hay sao?” Trần Hùng nửa đùa nửa thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/901005/chuong-1369.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.