"Anh chết xa ra chút."
Ngô Trung Kiên cảm thấy cả người nổi lên một tầng da gà dày đặc: "Tôi đánh anh, anh không đánh lại?"
"Tuyệt đối không đánh lại." Lôi Vệ trả lời.
"Biến..."
Ngô Trung Kiên rất muốn đạp cho Lôi Vệ một phát, nói: "Lôi Vệ, anh còn có tên trong sổ của ông đây đó, đừng để tôi phải khinh thường anh."
"Anh trở về bình tĩnh lại trước đã, chờ anh tỉnh táo lại rồi, chúng ta nghiêm túc đánh một trận."
Lôi Vệ ngẩn ra, nói: "Bây giờ cậu muốn đánh không? Tôi đánh với cậu."
"Bây giờ không đánh." Ngô Trung Kiên lắc đầu lia lịa, nói: "Anh đang có tâm sự, như này không công bằng với anh."
Nói đến đây, Ngô Trung Kiên lấy tay chống cằm, như có điều suy nghĩ nói: "Nếu không, chờ sau khi đại quyết chiến đi, nếu lúc đó anh còn sống, tôi sẽ đánh với anh một trận."
"Được..."
Lần này, Lôi Vệ đồng ý vô cùng quyết đoán, bởi vì đây là anh ta nợ Ngô Trung Kiên.
Bầu không khí trong đại sảnh có phần nặng nề, tâm trạng của mỗi vị đương gia đều cực kỳ phức tạp, bởi vì họ rất khó chấp nhận được sự phản bội của Ngũ đương gia và Cửu đương gia.
Nhưng việc đã đến nước này, mọi thứ đều đã ngả mũ, cho nên bọn họ chỉ có thể lựa chọn tiếp nhận tất cả những việc này.
"Xin anh cả trách tội."
Lúc này, Lôi Cận Vĩ đứng lên đi đến bên cạnh Lôi Quốc Định, quỳ phịch xuống trước mặt ông ta.
"Anh cả, là em dẫn sói vào nhà, mong anh cả trách tội."
Người của nhà họ Kim
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900985/chuong-1349.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.