Sau đó đám người Trần Hùng cũng không tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa, đã đến bước này thì có thành hay không còn phải chờ xem Tư Đồ Phương vậy.
Ba người một mực uống đến tận tối mười giờ hơn, sau đó mới kết thúc.
Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân ngồi xe trở về khách sạn, còn Tư Đồ Phương thì được tài xế riêng đưa về biệt thự.
Tối nay bọn người Trần Hùng uống không ít, nhưng so với lúc trước uống với Ngô Bán Cung thì chẳng tính là cọng lông nữa.
Trở lại khách sạn, Trần Hùng và thám hoa Bạch Vân đứng trước cửa sổ, nhìn sóng vỗ bên ngoài.
Sau hồi lâu, thám hoa Bạch Vân thở dài một tiếng, như là có tâm sự.
“Ông Bạch Vân, nghĩ gì thế?” Trần Hùng thì ngược lại khá thoải mái, tâm tình anh hình như hoàn toàn không bị ảnh hưởng.
Thám hoa Bạch Vân nói: “Cậu Hùng, Tư Đồ Phương nói không sai, thế cục hiện tại, chỉ cần không phải kẻ ngu thì bất kỳ ai cũng đều sẽ không chọn chúng ta.”
“Cho nên lần này tôi không cảm thấy tự tin lắm.”
“Quả thật vậy.” Trần Hùng gật đầu nói: “Nhưng còn cách khác à?”
Thám hoa Bạch Vân lắc đầu nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể chờ Tư Đồ Phương, nếu ông ấy không được, chúng ta cần phải dùng biện pháp khác, nhưng trước mắt tôi hoàn toàn không nghĩ ra cách gì để lôi kéo nhà họ Lôi.”
“Ha ha…” Trần Hùng cười nhưng trong mắt lại lóe lên tia sáng lạnh thấu xương.
Con ngươi thám hoa Bạch Vân hơi co rúc, nói: “Cậu Hùng, nếu như nhà họ Lôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900956/chuong-1320.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.