Viên Trọng Chi uống hết trà trong cốc: “Nên là Trần Hùng à, trận này chúng ta không thể thua được, vì người nhà của chúng ta.”
“Vâng.” Trần Hùng gật đầu dứt khoát: “Nhất định không thua, Trần Hùng này chưa từng thua.”
“Đến lúc đó, giết Thái Tuế, coi như bàn cờ lớn ở phía nam đã được xác định, nhưng sau đó còn cần bỏ ra rất nhiều thời gian để sửa sang lại cả phía nam. Chú Viên à, đó mới là chuyện chú cần làm, cảm giác đứng ngắm phong cảnh ở đỉnh phía nam tốt lắm nhỉ.”
Viên Trọng Chi cười nói: “Nói thật nhé, chú không muốn làm vua phương nam gì cả.”
“Chuyện này khó.”
Trần Hùng lắc đầu nói: “Chức vị này phải để chú làm, chú biết không, không phải lúc nào cháu cũng ở mãi tại phương nam, hơn nữa sau khi đánh xong, cháu còn thiếu Thanh Cảnh Môn một cái ơn. Rất có thể bọn họ sẽ lợi dụng điều này, bảo cháu đến Nhật.”
“Đến Nhật làm gì?” Viên Trọng Chi khó hiểu.
“Cháu cũng chả biết, nhưng cháu có cảm giác là lúc chúng ta bày bàn cờ phương nam này, Thanh Cảnh Môn cũng đang bày toàn cục, những người như chúng ta chỉ là quân cờ của bọn họ thôi.”
Viên Trọng Chi hít sâu một hơi, nói: “Bất kể là Thanh Cảnh Môn muốn làm gì, bây giờ chúng ta nói những thứ này còn sớm quá, Trần Hùng, nếu trận quyết chiến một tháng sau trên đảo vô danh là trận đánh lớn, đối thủ mà chúng ta cần phải đánh không chỉ có Thái Tuế.”
Trần Hùng nói: “Đúng, ngoại trừ Thái Tuế ra còn có nhà họ Kim nên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900945/chuong-1309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.