Những đường gân xanh lần lượt xuất hiện ngày càng dày đặc trên trán anh ta, tựa như chỉ cần nhẹ nhàng ngã quỵ xuống, là có thể ngay lập tức vỡ vụn như kim loại.
Vào lúc này, Tôn Tề Thiên bước vào từ bên ngoài với đám mây đen dày đặc.
"Anh...."
Tôn Ngọc Vinh vừa mới hét lên gọi một tiếng anh, liền bị Tôn Tề Thiên giơ thẳng tay tát vào mặt của mình.
Cái tát này của Tôn Tề Thiên không hề có một chút sức lực nào cả, lại một cái tát nữa được thực hiện, toàn bộ cả hai bên má của Tôn Ngọc Vinh đều xuất hiện rõ mồn một đường lằn của năm dấu tay nhô cao lên.
"Anh... anh..."
Tôn Tề Thiên không nói gì, lại tát vào mặt Tôn Ngọc Vinh: "Quỳ xuống!"
Tôn Ngọc Vinh cả người run lên, chỉ “hừm” một tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Tôn Tề Thiên.
"Anh… em…."
"Mày là đồ khốn nạn, đồ khốn không biết sống chết là gì."
Tôn Tề Thiên liên tiếp đưa chân đá vào người Tôn Ngọc Vinh, mỗi cú đá đều không có chút gì gọi là thương tiếc, một lòng chỉ muốn đưa Tôn Ngọc Vinh vào chỗ chết.
Tôn Ngọc Vinh bị Tôn Tề Thiên đá tới lăn lộn trên mặt đất, luôn miệng cầu xin sự tha thứ từ Tôn Tề Thiên.
Tôn Tề Thiên cứ thế mà đánh tới tấp vào Tôn Ngọc Vinh độ chừng vài phút, sau đó ông ta thở hắt ra một hơi và tự châm một điếu xì gà.
Tôn Ngọc Vinh quỳ trên mặt đất với cái bộ mặt thâm tím và đôi mắt đỏ ngầu.
“Ai kêu mày liên lạc với bọn họ?” Tôn Tề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900920/chuong-1284.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.