Ngô Bán Cung đang dẫn theo Ngô Trung Kiên tới bên kia hồ.
Cùng với một tiếng như vậy của ông ta, Lục giáp phủ Trạng Nguyên đều rối rít dừng động tác trong tay lại.
Bên kia Thái Tuế cũng híp mắt một cái, nói: "Tất cả dừng lại."
Theo lời căn dặn của Thái Tuế, lúc này đám lão mù cũng đều dừng lại.
Tôn Tề Thiên đi đến bên cạnh Thái Tuế, nhỏ giọng nói: "Cha nuôi, chúng ta cứ nhân cơ hội này hôm nay một lần hành động tiêu diệt hết phủ Trạng Nguyên."
Thái Tuế đột nhiên quay đầu lại nhìn Tôn Tề Thiên một cái, ánh mắt lạnh như băng khiến cho Tôn Tề Thiên chợt lạnh sống lưng, Tôn Tề Thiên vội vàng lui qua một bên, không dám nói nhiều nữa.
"Muốn tiêu diệt phủ Trạng Nguyên Tây Thục, con thực sự cho rằng cha là thần sao? Tôn Tề Thiên, quản tốt miệng con đi!"
Thái Tuế nói ý vị thâm trường, đúng là nếu hôm nay bọn họ muốn tiêu diệt gia tộc quyền thế trăm năm này vậy thì quả thực phải có chút thiên phương dạ đàm.
Đồng thời, trong những lời này của Thái Tuế dường như còn kèm theo một lớp hàm ý khác nữa, dường như ông ta muốn nói với Tôn Tề Thiên đừng thử đùa giỡn, thông minh vặt trước mặt ông ta.
"Dạ, cha nuôi."
Tôn Tề Thiên cúi đầu, thầm run sợ, trong lúc vô tình, một giọt mồ hôi rơi xuống sau gáy ông ta.
Cùng lúc đó, Ngô Bán Cung cũng vừa đi tới chỗ Thái Tuế.
Đối diện với Ngô Bán Cung, Thái Tuế liền lộ ra biểu hiện tôn trọng hiếm có.
"Ông Ngô dạo này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900903/chuong-1267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.