Buổi sáng ngày hôm sau, bên trong phủ Trạng Nguyên Tây Thục.
Vẫn là nơi có hồ nhân tạo có núi có nước.
Chủ nhà của phủ Trạng Nguyên hiện tại cũng đồng thời cũng là ông cụ ở phủ Trạng Nguyên Ngô Bán Cung thường hay đến đây để ngồi, trong tay cầm một cái cần câu, mắt không di chuyển nhìn chằm chằm vào bóng cá dưới mặt hồ nước.
Bên cạnh ông có Ngô Trung Kiên đang đứng.
Ngô Trung Kiên từ hai hôm trước quay trở lại phủ Trạng Nguyên vẫn luôn bị Ngô Bán Cung quở trách, bởi vì anh ta vô dụng, ở bên nhà họ Viên lâu như thế mà không thế mà không theo đuổi được Viễn Quân Dao.
Điều này khiến Ngô Bán Cung cảm thấy cực kì tức giận.
“Ông nội…Cháu…”
“Im mồm.”
Ngô Trung Kiên vừa muốn mở miệng nói chuyện đã bị Ngô Bán Cung quát cho một tiếng chặn lại: “Cháu đúng là khiến cho phủ Trạng Nguyên Tây Thục mất mặt, cháu nói xem, cháu đàn ông đàn ang thân cao bảy tấc, là Trạng Nguyên nhỏ của Tây Thục, ngày thường không phải cháu nói cháu lợi hại lắm hay sao, sao nào? Có một con nhóc thôi mà cũng không giải quyết được ư?”
Ngô Trung Kiên biểu thị bất lực, nói: “Ông nội, bây giờ đã là thế kỉ hai mươi mốt rồi, tư tưởng cổ đại của ông cũng nên thay đổi đi thôi ạ.”
“Bây giờ ai cũng chú ý đến việc tự do yêu đương, không thể ép hôn được, cháu thực sự đã tận lực rồi nhưng mà cái cô Viễn Quân Dao kia không có cảm giác gì với cháu, cháu cũng không có cách nào cả.”.
|||||
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900900/chuong-1264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.