Cao Tố Trinh lạnh lùng trừng Tôn Ngọc Vinh một cái, lạnh giọng nói: “Tôi và ông có quan hệ gì? Tôi làm gì, gặp ai cần ông cho phép sao?"
Tôn Ngọc Vinh á khẩu không trả lời được, quả thực chỉ có ông ta yêu đơn phương Cao Tố Trinh, người ta vốn không hề đồng ý với ông ta, Tôn Ngọc Vinh này lấy đâu ra tư cách nghi ngờ người ta?
"Mẹ kiếp, Cao Tố Trinh bà dám nói lời khó nghe như vậy, một ngày nào đó tôi nhất định sẽ khiến bà... ”
“Câm miệng!”
Gân xanh trên trán Tôn Tề Thiên nổi lên, trước mặt mọi người nhấc một chân đá Tôn Ngọc Vinh ngã xuống sô pha.
Sau đó, Tôn Tề Thiên nhìn về phía Cao Tố Trinh, nói: “Cao Tố Trinh, tôi yêu cầu bà cho tôi một lời giải thích.”
Cao Tố Trinh nhẹ nhàng hút một hơi thuốc lá trong tay, nói: “Cây ngay không sợ chết đứng, nếu các người đã nghi ngờ tôi là kẻ phản bội, vậy hiện tại các người có thể ra tay với tôi."
Chuyện tập đoàn Ngọc Tề vẫn luôn sắp xếp chuẩn bị đến Chùa Kim Lôi Hồ Hoàn Bắc đón Thái Tuế đúng thật là do Cao Tố Trinh tiết lộ cho Ngụy Tuấn.
Nhưng cái mũ Tôn Tề Thiên ụp cho Cao Tố Trinh này cũng không khỏi quá lớn rồi.
Sở dĩ Cao Tố Trinh làm như vậy, vốn không phải vì muốn phản bội tập đoàn Ngọc Tề, bà chỉ định thông qua phương thức đó khiến Ngụy Tuấn biết khó mà lui, để bọn họ nhanh chóng rời khỏi Tô Hàng, đừng nuôi nấng ý định châu chấu đá xe, đối đầu với tập đoàn Ngọc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900868/chuong-1232.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.