Tôn Ngọc Vinh cười, vỗ vai Uông Trình một cái: “Tôi đã nhắm Quỹ Sao Quang rất lâu rồi, tôi không tin trên đời này thật sự có nhà từ thiện lớn gì, tất cả những thứ này đều nằm trong lòng bàn tay của tôi, cậu hiểu mà.”
“Hôm nay cuối cùng tôi cũng đợi được cơ hội này, không thể để nó chạy mất được.”
“Nhưng mà giám đốc Vinh... ” Uông Trình vẫn có chút không yên tâm: “Thật sự sẽ không xảy ra vấn đề đúng không?”
Tôn Ngọc Vinh tự tin cười, nói: “Cậu cảm thấy ở Tô Hàng này, có ái dám chống đối với tập đoàn Ngọc Tề của tôi chưa, trừ khi Phó Văn Lâm này không sợ cả nhà chết hết!”
Cho nên, Tôn Ngọc Vinh đích thân dẫn Phó Văn Lâm dạo một vòng trong tổ chức tập đoàn Ngọc Tề, giảng giải một lượt về một số thao tác với quy trình vận hành của tổ chức của bọn họ cho Phó Văn Lâm nghe.
Hơn nữa, trong lúc Tôn Ngọc Vinh giảng giải cho Phó Văn Lâm thì ông ta không hề lo lắng do dự gì.
Đây không chỉ là vì ông ta không tin Phó Văn Lâm dám chơi ông ta, mà đồng thời bọn họ cũng đã rà soát người Phó Văn Lâm một cách nghiêm khắc rồi. Hơn nữa đến lúc Phó Văn Lâm rời khỏi thì bọn họ định là sẽ cho Phó Văn Lâm thay một đồ mới khác.
Như thế thì Phó Văn Lâm không thể quay phim hay ghi âm những thứ này lại được.
Như vậy thì cho dù Phó Văn Lâm thật sự muốn trở thủ đoạn, nói miệng không bằng chứng, không có chứng cứ thì cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900843/chuong-1207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.