“Cậu chính là Trần Hùng sao?”
Đối phương có chút kinh ngạc, vội vàng vươn tay ra, nói: “Xin chào, tôi tên là Phó Văn Lâm, là ông chủ của Quỹ Sao Quang.”
“Hân hạnh được gặp mặt.”
Trần Hùng giơ tay bắt tay với Phó Văn Lâm.
Tuy anh không biết Phó Văn Lâm là ai, nhưng với danh tiếng và sự nghiệp làm tình nguyện của ông ở đây, cũng đã đủ để lại thiện cảm đối với Trần Hùng.
Thế giới này có quá nhiều người giả nhân giả nghĩa, Trần Hùng từng sống ở nước ngoài, anh đã thấy qua rất nhiều người tổ chức làm từ thiện, nhưng bí mật sau lưng những tổ chức từ thiện đó để lừa đảo tiền, vì vậy mà Trần Hùng đã xử lý một vài tổ chức lừa tiền như vậy.
Nhưng Phó Văn Lâm lại không giống như vậy, ngay từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn ông Trần Hùng đã có cảm giác Phó Văn Lâm khác với những người giả nhân giả nghĩa trước đây anh từng gặp.
Người như ông là tận đáy lòng muốn làm từ thiện.
Hơn nữa nếu ông đã có danh tiếng là người lương thiện ở Tô Hàng, thì chắc chắn không thể nào có khả năng đấy chỉ là danh tiếng.
Mấy người họ nói chuyện với nhau một lúc, sau đấy Phó Vân Sinh nói: “Hội trưởng Lâm, bữa tiệc tối nay của chúng ta là bữa tiệc từ thiện, sau đây chắc chắn sẽ có quyên góp ủng hộ tiền. Đến lúc đấy hi vọng hội trưởng Lâm và tập đoàn Ngọc Thanh có thể vì những đứa trẻ vùng núi nghèo khó mà quyên góp một phần.”
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Tôi đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900826/chuong-1190.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.