Mưa rơi tí tách, Từ Vân ngồi ở trên chiếc thuyền nhỏ kia cầm cần câu trong tay, nhìn chằm chằm không chớp mắt vào bong bóng cá ở trong nước, tựa như một pho tượng điêu khắc vậy.
Ở bốn phía, đã có những chiếc ca nô và thuyền đang lái liên tục về phía hòn đảo bên này, tiếng động cơ gầm rú thật lớn vang vọng khắp không trung, cuộn sóng nhấp nho ở hai bên lại khuấy động mặt hồ này liên tục không ngừng.
Thế mà Từ Vân vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, dường như ông ta căn bản không đặt những người này vào trong mắt vậy.
Trên thực tế đúng là như thế, thứ Từ Vân coi trọng là sự thanh tịnh, chính nội tâm của ông ta cũng thanh tịnh, tất cả mọi thứ ở bên ngoài đều sẽ bị ông ta tự động ngăn lại không để ý tới.
Hoặc là nói, trong mắt của Từ Vân bây giờ chỉ có một người, đó chính là Trần Hùng.
Bờ biển ven hồ Hổ Quyển cũng có một chiếc thuyền ca nô lái về bên phía hòn đảo bên này.
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi ngồi trên ca nô, vẻ mặt của hai người thoạt nhìn đều cực kỳ lạnh nhạt, tựa như đây không phải là đến để đánh nhau, mà là đến du lịch vậy.
"Chú cảm thấy cháu hẳn là nên gọi cả người của Hang Sói tới, như vậy sẽ càng nắm chắc hơn." Viễn Trọng Chi ở bên cạnh nói.
"Không cần thiết." Trần Hùng trả lời.
"Tên Từ Vân kia không phải là kẻ đầu đường xó chợ, cho dù cháu có thể đánh bại được ông ta, nhưng lỡ đâu bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900798/chuong-1162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.