Lạc Tiến nói: “Chuyện ngày hôm nay, nói cho người của Tô Cẩn Lương, các người đã thuận lợi xử lý được Tô Quang Huy, hơn nữa có thể lĩnh thưởng rời khỏi nước Vạn Hoa được rồi."
Bạo Phong không khỏi sững sờ một chút rồi nói: “Loại chuyện lừa gạt khách hàng này chúng tôi không thể làm được.”
Lạc Tiến cười nói: "Danh tiếng là quan trọng, hay là mạng quan trọng hơn các người tự mình chọn đi."
"Hơn nữa, tôi có thể đảm bảo rằng chuyện này sẽ không lan rộng ra thế giới. Bởi vì khi Tô Cẩn Lương biết được sự thật cũng là lúc cô ta không còn trên đời này nữa."
"Được."
Bạo Phong không nói thêm lời nào nữa, xoay người chuẩn bị rời đi.
"Đúng rồi, để đảm bảo an toàn vẫn nên chụp lại một vài bức ảnh đi."
Lạc Tiến vừa nói vừa đi đến bên cạnh Tô Quang Huy, sau đó lấy bộ bài trên tay tạo dấu máu trên cổ Tô Quang Huy.
Vết máu này không sâu, sẽ không giết được Tô Quang Huy, nhưng thoạt nhìn sẽ giống như bị một vũ khí sắc bén vô cùng cắt trúng yết hầu.
"Nằm xuống và giả vờ như đã chết." Lạc Tiến nói.
Tô Quang Huy cũng là một người khôn ngoan, ông ta một câu cũng không nói liền nằm trên mặt đất giả vờ chết, để đạt được hiệu quả thực tế hơn, ông ta còn cắn môi để lại một vệt máu, từ trong khóe miệng chảy ra.
Bạo Phong lấy điện thoại di động ra, bấm nút chụp cho Tô Quang Huy một vài bức “di ảnh”, sau đó đưa tay về phía Lạc Tiến, quay người bước ra khỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900777/chuong-1141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.