Lời nói này phát ra từ miệng của Tô Cẩn Lương, giọng điệu thực sự rất mềm yếu.
Cho dù Thích Trùng là hòa thượng, hình như anh ta cũng rất khó từ chối giọng điệu này của Tô Cẩn Lương, trong phút chốc, đột nhiên cơ thể của Thích Trùng run lên.
“Cô buông tôi ra.”
“Không, Thích Trùng, tôi muốn anh thành thật trả lời tôi, anh có thích tôi không?”
Nói xong, miệng của Tô Cẩn Lương càng ngày càng gần tai của Thích Trùng, đến cuối cùng cũng kề sát lên mang tai của anh ta.
Thích Trùng chỉ cảm thấy nửa bên não của mình đều tê dại, mà vào lúc này hình như máu trong người anh ta cũng đông đặc lại vậy.
“Cô, tôi…”
“Trả lời thật lòng đi.”
Thế nhưng, Thích Trùng lại không nói gì nữa, cả người cứ như cọc gỗ đóng trong nước vậy.
“Ha ha ha ha!”
Đột nhiên Tô Cẩn Lương ha ha cười lớn, cuối cùng cô ta cũng buông Thích Trùng ra, bơi vào bờ trước, sau đó ngồi lên một chiếc ghế bãi biển cạnh hồ bơi.
“Thích Trùng, tôi đùa anh mà thôi, anh xem anh đi, cả người cứ như một cây mía đỏ vậy, thật thú vị.”
Thích Trùng ở trong hồ bơi ngẩn người ra một lúc lâu, mới trèo ra khỏi hồ.
“Sau này cô đừng đùa Thích Trùng nữa.”
Tô Cẩn Lương đánh giá Thích Trùng từ trên xuống dưới, ánh mắt lại hơi mơ màng: “Thích Trùng, câu hỏi vừa rồi, tôi hi vọng có một ngày, anh có thể thành thật trả lời tôi.”
Bên cạnh có người mang khăn cho Tô Cẩn Lương, Tô Cẩn Lương cầm lấy khăn đi đến trước mặt Thích Trùng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900736/chuong-1100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.