Ngay lúc này, Hà Quách Tùng, người vẫn luôn tích tụ năng lượng đã chớp lấy thời cơ, vọt lên tung một chưởng, lập tức khiến Hòa Thượng bị đánh bay ra.
Cơ thể Hòa Thượng đứng ở cửa sảnh lớn, Hà Quách Tùng lại lần nữa vọt lên.
Chỉ thấy Hà Quách Tùng vung một quyền đánh về phía Hòa Thượng.
Hòa Thượng dùng hai tay ngăn cản, bùm một tiếng, sức lực to lớn khiến Hòa Thượng lùi lại mấy bước, cuối cùng lùi đến mảnh đất trống bên ngoài cửa.
Hà Quách Tùng từ bên trong lao ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Hòa Thượng, nói: “Tôi không cần biết anh là ai, cho dù là ai phái anh tới đây thì nơi này không phải là nơi mà anh có thể tác oai tác quái.”
“Hì hì hì!”
Hòa Thượng lại lần nữa cười toe toét, lộ ra hàm răng trắng bóng, nhìn vô cùng rét lạnh.
“Không ngờ lại có thể gặp một đối thủ không tệ.”
Hòa Thượng dường như rất hài lòng với biểu hiện của Hà Quách Tùng, đến mức cả người anh ta bây giờ dường như có chút điên cuồng: “Hôm nay, một là cậu đánh chết tôi, hai là tôi đánh chết cậu!”
Vừa dứt lời, Hòa Thượng đã lap về phía Hà Quách Tùng.
Hà Quách Tùng cảm giác có một cỗ áp lự như núi đang đánh tới, anh ta không dám khinh địch, lập tức chuẩn bị ứng chiến.
Bụp bụp bụp!
Tiếng đấm đá không ngừng vang lên, Hà Quách Tùng đối mặt với mấy quyền cước như mưa của Hòa Thượng thì chỉ chống đỡ được mấy chiêu đã bị Hòa Thượng đánh bay ra ngoài.
“Thật là lợi hại!”
Trong lòng Hà Quách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900648/chuong-1012.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.