“Nhà họ Từ kia thì tính là thứ gì chứ, mà Tô Cẩn Lương tôi phải đi giúp đỡ bọn họ? Tôi lần này tới Tam Giang, cũng không phải là vì nhà họ Từ mà tới, nhưng mà, lần này tôi là vì Tam Giang Vương mà mới tới đây.”
“Nhưng mà Tô Cẩn Lương tôi làm việc, đều thích phòng ngừa chu đáo, thông qua số tư liệu vừa nãy mà ta phát hiện ra, Viễn Trọng Chi sở dĩ có thể bước đến sự nghiệp như ngày nay, cũng không phải dựa vào chính ông ta.”
Hòa thượng ở bên cạnh liền ngẩn ra, như là đột nhiên hiểu được điều gì đo: “Ý của cô chủ là, bên cạnh Viễn Trọng Chi, có người khác tương trợ giúp đỡ?”
“Không sai, chính là anh ta.”
Nói đến đây, Tô Cẩn Lương đem ánh mắt nhìn chằm chằm vào bức tranh ở trên tập hồ sơ, mà ảnh chụp này người trên tập hồ sơ đúng là Trần Hùng.
“Không thể không thừa nhận Viễn Trọng Chi là một người thật sự có năng lực và thủ đoạn, nhưng mà nhiều năm về trước, ông ta cũng là Cửu Nam Vương, cho nên năng lực của ông ta cũng là có hạn.”
“Hơn nữa ông ta hiện giờ đã năm mươi mấy tuổi rồi, đã già rồi, tôi đối với ông ta thật là hoàn toàn mất đi sự hứng thú.”
Vào thời điểm nói ra câu nói này, bên trong ngữ khí của Tô Cẩn Lương bên tràn đầy sự khinh thường đối với Viễn Trọng Chi: “Chẳng qua cái tên Trần Hùng này, thật sự đã làm cho tôi có cảm giác hứng thú.”
“Trên tài liệu viết rằng anh ta đại khái từ nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900629/chuong-993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.