“Trần Hùng, hôm nay anh tới đây là muốn giết tôi phải không?”
Trần Hùng cười ha ha một tiếng, trả lời: “Còn chưa đủ rõ ràng sao, nói lời thật lòng đi.”
Nói đến đây, Trần Hùng hít một hơi thật sâu, giọng nói trầm bổng du dương: “Dạ Tu La, nếu anh không chết, tôi sẽ không bao giờ ngủ ngon.”
Nói xong, Trần Hùng cũng không muốn tiếp tục nói nhảm. Anh cầm cán dao phẫu thuật một cách ngay ngắn, tính xông lên phía trước lấy mạng của Dạ Tu La.
Đã đến đường cùng rồi, Dạ Tu La chắc chắn không chạy thoát được.
“Đợi đã, Trần Hùng.”
Ngay lúc này, Dạ Tu La đột nhiên đưa tay ngăn Trần Hùng lại.
Trần Hùng nhướng mày, dừng lại trong vô thức: “Anh sợ chết sao? Bây giờ muốn xin tha sao.”
“Đây cũng không phải là phong cách của anh.”
Dạ Tu La lạ cười ha ha, nói: “Anh hiểu lầm rồi, tôi không có ý này. Dù sao hôm nay anh cũng không giết được tôi.”
Trần Hùng cười lạnh một tiếng, nói: “Thật sao? Nơi này là vách núi dựng đứng, thế nhưng lại không có máy bay trực thăng để có thể kéo anh lên.”
Tôi biết anh không tin. Nhưng tôi cũng không có ý định làm anh tin tôi.
“Trần Hùng, chúng ta cũng xem như bạn bè cũ lâu năm, chẳng lẽ anh chưa từng tò mò về vẻ ngoài của tôi sao?”
“Có cái gì đáng tò mò chứ?” Trần Hùng lạnh giọng nói: “Anh cũng không phải phụ nữ, tôi tò mò gì về một người đàn ông chứ?”
“Nói vậy cũng đúng.”
Dạ Tu La gật đầu nhẹ, ngược lại cảm thấy lời nói của Trần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900612/chuong-976.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.