Mà, Trần Hùng nói cũng chả sai, từ ngày điện Đức Hoàng đánh bại Hắc Ám đồ đằng, địa vị của điện Đức Hoàng ở hải ngoại đã đạt đến tầng cao nhất.
Giờ đây ở hải ngoại, nào còn ai dám kết oán với điện Đức Hoàng nữa, cũng chẳng ai ngu ngốc đi động vào người điện Đức Hoàng, huống chi là đứng ở đây, điện chủ của điện Đức Hoàng.
Bây giờ trên mạng đã treo giải thưởng về Trần Hùng, đối với bọn họ lại chẳng có uy hiếp mấy, ngược lại giống như một loại tượng trưng cho thân phận bọn họ.
Nhưng Nguyệt Tướng nghe Trần Hùng nói xong thì cười lạnh, đứng dậy: “Trần Hùng, giờ đang ở trên núi Bồng Lai, nơi nơi đều có sát thủ, lính đánh thuê, hoặc là thợ săn tiền thưởng. Anh nói không sai, bọn họ không dám động đến anh, kể cả lính đánh thuê hay sát thủ mạnh nhất thế giới cũng không dám đến điện chủ điện Đức Hoàng này đâu.”
“Nhưng mà, tôi cũng nói rồi, chủ nhân dẫn những sát thủ kia đến đây, không phải là để đối phó với anh hay sao?”
“Cái gì?”
Lời Nguyệt Tướng nói như sấm nổ bên tai, đùng một tiếng làm đầu óc Trần Hùng choáng váng: “Ngọc Ngân, Thanh Thảo…”
Chuyện Trần Hùng lo lắng nhất, đã xảy ra.
Anh không hổ là cường giả cao cấp, tuyệt không sợ bất cứ lời khiêu chiến nào, bất cứ ai muốn đối phó anh, đều có thể ứng chiến.
Nhưng kẻ địch lại uy hiếp đến người thân của anh, chuyện đó không giống nhau. Trần Hùng cũng biết sợ, cũng sẽ sợ hãi.
“Không đúng, có Tám ngón tay điên ở đó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900587/chuong-951.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.