Một ông già tựa như một pho tượng đang ngồi ở bên kia, lão đạo sĩ ngồi xếp bằng trên một cái nệm hương bồ, nhắm mắt ngồi tĩnh tọa.
“Đến đây.”
Người của lão đạo sĩ đã chờ ở đây từ rất lâu rồi. Đối với loại chuyện này, Trần Hùng đã không còn cảm giác được kinh ngạc nữa.
Trần Hùng đi về phía lão đạo sĩ chắp tay hành lễ. Sau khi hành lễ xong thì cũng tự giác ngồi xếp bằng ở trên cái nệm hương bồ đối diện lão đạo sĩ.
“Trước tiên có thể tắt hết tất cả các thiệt bị điện tử trên người của cậu đi được không?” Lão đạo sĩ cười hỏi, bộ dạng cực kỳ khách khí.
Trần Hùng gật đầu, vội vàng lấy điện thoại di động ra tắt đi. Nơi này cũng coi như là cánh cửa của vùng đất thanh tịnh, đối phương có loại yêu cầu này cũng có thể coi như là yêu cầu hợp tình hợp lý.
“Người trẻ tuổi, phải xưng hô với cậu như thế nào?” Thấy Trần Hùng đã tắt điện thoại di động đi, vị lão đạo sĩ mới bắt đầu đặt câu hỏi.
“Vãn bối họ Trần, tên có một chữ Hùng, không biết đạo sĩ tên là gì?”
Vị lão đạo sĩ nhẹ nhàng vuốt vuốt làn râu bạc trắng dưới cằm nhưng cũng không có ý trả lời.
Lúc này Trần Hùng mới biết hình như vị đạo sĩ cũng không hề muốn tiết lộ danh tính của mình cho nên anh cũng không tiếp tục truy hỏi.
Sau khi ngồi gần vị đạo sĩ, Trần Hùng có thể rất cảm giác được rõ rệt một luồng hơi thở cổ xưa trên người vị đạo sĩ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900582/chuong-946.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.