"Mẹ à, đối với một người luyện võ mà nói, tủy xương còn quan trọng hơn rất nhiều so với tính mạng."
"Anh, cái đồ khốn nạn."
Ngô Quế Anh tức giận đến nỗi run lên: "Cho dù Trần Hùng biến thành tàn phế thì như thế nào, nó có thể dùng tủy xương của nó để cứu Kỳ Lân, đó là vinh hạnh của nó, là trách nhiệm mà nó nhất định phải cố hết sức hoàn thành cho tôi.”
"Dùng một Trần Hùng tàn tật đổi lấy tính mạng của Kỳ Lân, đáng giá!"
Trong nháy mắt này, ngay cả Trần Tôn Long cũng cảm thấy có phần nghe không nổi nữa, nói: "Mẹ à, Trần Hùng, cũng là cháu trai ruột của mẹ mà.”
"Tôi không có đứa cháu trai nào như vậy, nó chỉ là một thằng sao chổi mà thôi."
"Kỳ Lân mới là cháu trai yêu quý của tôi, so với Kỳ Lân, nó không đáng là cái đinh gì cả."
Nói tới đây, Ngô Quế Anh lại một lần nữa chuyển ánh mắt mình nhắm vào trên người Bôn Lôi: "Bôn Lôi, lần này, nếu cậu thật sự tận tâm tận lực làm việc cho nhà họ Trần chúng tôi, cuối cùng thất bại trong tay Trần Hùng đó, tôi không còn lời nào để nói, cũng sẽ không trách phạt cậu.”
"Nhưng mà, tôi tuyệt đối không tin Trần Hùng có thể là đối thủ của cậu, tên rác rưởi kia, không thể nào mạnh mẽ được như vậy."
"Cho nên Bôn Lôi, trong chuyện này cậu làm cho tôi rất thất vọng, cậu không sống được nữa rồi."
Bà ta vừa nói ra lời này, trái lại Bôn Lôi tương đối bình tĩnh, bởi vì ông ta đã sớm đoán được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900525/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.