Nói xong câu đó, Trần Hùng quay người đi thẳng khỏi căn phòng đó, không hề nấn ná, lề mề.
Đi tới cửa, Kỳ Cùng và Hỏa Phượng vẫn đứng im ở cửa như vậy, giống như hai vị thần canh cửa vậy.
“Bôn Lôi sắp chết rồi, nể tình năm đó ông ta đã đỡ một dao thay mẹ tôi, tôi sẽ không truy cùng giết tận nữa. Bôn Lôi có thể sống tiếp hay không thì phải còn xem số của ông ta.”
Trần Hùng nói vậy nghĩa là đang nói với Kỳ Cùng và Hỏa Phượng, nhát dao đó chính anh là người đã đâm Bôn Lôi.
Mặc dù Kỳ Cùng và Hỏa Phượng biết rõ tất cả mọi chuyện nhưng cũng không cần phải nói hết ra.
Khuôn mặt Kỳ Cùng và Hỏa Phượng biến sắc, hai người bọn họ lập tức xoay người chạy vào trong phòng.
“Hy vọng chú có thể sống được.”
Trần Hùng nói thầm một câu: “Bên phía bà già kia, cháu nhất định không để cho bà ta tìm được lý do gì để đối phó với chú.”
Nói đến đây, cả người Trần Hùng đằng đằng sát khí: “Nhà họ Trần, nếu mấy người năm lần bảy lượt muốn tìm tới Trần Hùng tôi như vậy mà tôi không đáp lễ thì e rằng không hay lắm phải không?”
Ngày hôm sau, mọi chuyện của nhà họ Kiều ở tỉnh Trung Nhã đã bình thường trở lại, còn Trần Hùng và Viễn Trọng Chi đang chuẩn bị đi máy bay về lại Tam Giang.”
Nhưng sau khi đến sân bay, Trần Hùng không mua vé lên máy bay về Tam Giang mà lại mua một tấm vé về thành phố của tỉnh Thanh ở miền Bắc.
“Trần Hùng, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-duc-hoang/900515/chuong-879.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.